VIET NAM DOAN KET VI TU DO DAN CHU CHO QUE HUONG
HAY THUC TINH VA CUNG NHAU DOAN KET MOT LONG DE DAP TAN CHE DO CONG SAN VA XUA DUOI GIAC CONG RA KHOI BO COI CANG SOM CANG TOT
Sunday, January 9, 2011
TAI SAO VIET CONG LAI SO HAI CON NGUOI CHAN CHINH?
I. Tại sao Cộng sản chống tôn giáo?
Có hai lý do:
1) Cộng sản không muốn tổ chức nào có thế lực quần chúng mạnh. Tôn giáo là tổ chức quy tụ quần chúng đông đảo dễ dàng nhất; do đó cũng dễ dàng lật đổ chúng.
2) Cộng sản sợ những người đạo đức. Tôn giáo thật là nơi phát sinh những con người đạo đức. Người đạo đức thì yêu nước, yêu dân tộc nên không thể im lặng trước những việc làm hại dân, hại nước của đảng Cộng sản.
II. Tại sao Cộng sản sợ đa đảng?
Đa đảng thì chúng không thể độc quyền tham lam, vơ vét của cải của nhân dân, của đất nước làm của riêng. Đa đảng thì chúng khó bưng bít, che đậy những việc sai trái, tội lỗi của chúng đối với dân tộc, với đất nươc, và cũng khó che đậy, lừa dối thế giới.
III. Tại sao Cộng sản sợ lòng yêu nước?
Cộng sản không bao giờ yêu nước, yêu dân tộc; chúng chỉ mang "mặt nạ" yêu nước để lừa gạt nhân dân. Lòng yêu nước thật sự thì chống lại nguyên nhân, hoặc những ai làm hại dân, hại nước. Do đó, người yêu nước thật sự, không thể không chống lại Cộng sản, là duyên cớ đưa đến tình trạng hại dân, hại nước và mất nước.
Tôi xin dẫn chứng sự gian ác đến ghê tởm của bè lũ Cộng sản, trong tài liệu học tập của chúng bị lộ:
""" Chúng ta phải biết dùng mồi để nhử, đánh vào thói tham lam, ích kỷ lẫn thói háo danh của người đời, vừa phải làm sao để tinh thần thực dụng, và chủ nghiã mánh mung chụp giật, trở thành bản tính của dân tộc"
Cộng sản chính là bè lũ tham lam, ích kỷ, háo danh và mánh mung chụp giựt; chúng chỉ lo vơ vét tài sản của nhân dân, của đất nước làm của riêng; vì thế, chúng cũng muốn mọi nguời cũng phải xấu như chúng, thì không còn ai lên tiếng chỉ trich chống lại chúng. Đây là lý do Cộng sản tìm "đồng chí" bằng cách làm cho "đồng chí" của chúng cũng lấm bùn như chúng. Khi một kẻ đã bị lấm bùn, thì còn lý do gì chống lại kẻ bị bùn lấm?
Và còn đâu lòng yêu nước, yêu dân tộc? Bởi lòng yêu nước, yêu dân tộc thật sự không thể đến từ kẻ xấu, mà chỉ có thể đến từ những anh hùng, anh thư, hào kiệt của dân tộc.
Với những kẻ đã lỡ lấm bùn, xin nhớ cho: "Không có thánh nhân nào không có quá khứ. Không có tội nhân nào không có tương lai". Điều cao quý nhât của con người không phải là không bao giờ sa ngã, nhưng biết chổi dậy sau khi sa ngã. Tôi tin nhân dân Việt-Nam rất rộng lượng và thật sự mong muốn những ai lầm đuờng, sa ngã nghe theo Cộng sản, hãy sớm tỉnh thức để hợp cùng toàn dân Việt-Nam yêu chân lý, sự thật, công bình, dẹp bỏ bè lũ Cộng sản hại dân, hại nước, để cứu nước và xây dựng lại quê huơng trước khi quá muộn
Sunday, November 28, 2010
NGUOI CHIEN SI DAN CHU CAN PHAI LAM GI TRONG MOT VUNG DAT CONG SAN
I. NỀN TẢNG CỦA HOẠT ĐỘNG:
1. Tâm hồn bình an :
Trong mọi việc, nếu trong lòng đang có -dù chỉ có bóng dáng thôi- hận thù, căm tức, bức xúc, cay đắng, tham lam, sa lầy mê đắm, thì ai ai, muốn làm đúng và tốt, cũng không nên cố khiên cưỡng tiến hành. Vì trong tình trạng ấy, bất kỳ ai làm bất cứ điều gì, tiếp xúc với bất cứ ai, đều có tác hại cả, hoặc gây hại cho mình, hoặc gây hại cho người, có khi còn gây hại cho cả Dân tộc. Huống nữa là Người Chiến sĩ Dân chủ Hòa bình (NCSDCHB) lại càng phải luôn tỉnh táo sáng suốt và quân bình, không làm gì hoặc nói gì thái quá, cực đoan. Vì thế, muốn phục vụ công lý, sự thật, nhân quyền, nhân phẩm, dân chủ, tự do, điều cơ bản nhất NCSDCHB cần phải có là một tâm hồn trong sạch, thanh thản. Bao lâu chưa có sự bình an cơ bản này, NCSDCHB không nên làm điều gì cho xã hội cả, không nên tác động lên ai cả, vì chỉ gây ô nhiễm từ tâm hồn xấu xa của mình, chỉ tác hại mà thôi, không thể hữu ích được : Lời nói thì chua chát, mỉa mai, cay cú, hằn học, thóa mạ, chửi rủa, tục tằn, dối trá, hung dữ, thiếu văn hóa. Hành động thì bất công, bạo lực, tàn độc, gian ác, ranh ma, quỷ quyệt, dã man, thiếu văn minh, phi đạo đức.
Trong tình trạng tâm hồn thiếu trong sạch, mất quân bình và bất an, dù vì bất cứ lý do gì, điều duy nhất NCSDCHB cần phải làm trước tiên là bình tâm nhìn lại mình, sám hối, và thiết lập lại sự bình an nội tâm cho chính mình ít nhất tương đối vững chắc (dù chủ quan), rồi mới nghĩ đến việc xây dựng công lý, hòa bình, tự do, dân chủ cách hiệu quả ổn định và vững bền cho xã hội được. Nếu chưa có bình an nội tâm, thì dứt khoát chưa nên nói hoặc làm bất cứ điều gì, dù nhỏ dù lớn đến đâu. Vì phải chính tâm, chính ý, rồi chính ngôn, mới chính hành được (Phật Pháp).
Người CS, một số người QG và DC lại làm ngược lại. Trong khi tâm hồn đầy thủ đoạn, mưu gian, căm thù, ghen tức, tàn ác mà vẫn hăng say nói, viết, làm. Chưa tu thân mà đã tham vọng trị quốc. Kết quả chỉ là hiệu quả ngược. Trong thực trạng này, càng hăng say, càng tác hại; càng ồn ào rầm rộ, hiệu quả xấu càng to lớn; càng tuyên truyền khoe mẽ, tác hại càng lâu dài.
Ÿ Đây là lý do sâu xa nhất và chuẩn xác nhất đương nhiên dẫn đến sự chưa thể thành công của phía Quốc gia-Dân chủ gần trăm năm nay trong giấc mơ thiết lập đạo đức, công lý, hòa bình, thịnh vượng cho Dân tộc và Tổ quốc VN. Thiếu một cơ chế hữu hiệu hợp lý là lý do tiếp theo. Còn Cộng sản thì chắc chắn thất bại, vì luôn sử dụng hận thù, bạo lực và gian trá. Trừ vài thành tích hời hợt bề ngoài, tận bản chất, CS luôn sản sinh bất công và vô số tội ác.
Các nhà lãnh đạo Đất nước, tự thấy mình thiếu đạo đức, hoặc bị công luận vạch trần các gian ác và sai lầm của mình thì phải sáng suốt tự nguyện từ chức đi, trước khi bị toàn Dân buộc phải thôi. Kiểu xuê xoa xử lý nội bộ của CS chỉ là ngoan cố trong tội lỗi của kẻ tham tàn mà thôi.
Các nhà đấu tranh cho tự do, dân chủ, công lý, sự thật, tự thấy mình gian trá, thủ đoạn thì phải ngừng đấu tranh, tiên vàn phải chân thành sám hối thật sự đã, rồi quay lại chiến đấu. Đối phương dùng thủ đoạn, NCSDCHB không bao giờ đáp trả bằng thủ đoạn. Nguyên tắc ngàn đời là mỗi ai khi sai nhân cách thì phải dừng lại tu sửa nhân cách đã, rồi mới có thể đi tiếp. Công việc tu sửa bản thân này NCSDCHB chân chính phải khiêm tốn tự làm mỗi ngày suốt đời không ngơi nghỉ.
Ÿ Muốn xây dựng một Đất nước hòa bình, trước hết phải có một lực lượng chiến sĩ hòa bình tinh nhuệ. (Tìm đọc : Phác thảo chân dung NCSDCHB tại VN hiện nay của tác giả).
Ÿ Muốn kiến tạo một Dân tộc đạo đức, tiên vàn phải có một đội quân thật sự đạo đức với những người hướng dẫn uy tín, có đường lối và phương sách hữu hiệu luôn phù hợp đạo lý.
Ÿ NCSDCHB phải thiền định-cầu nguyện cho Tổ quốc, Công lý, Hòa bình và Dân chủ VN như một hoạt động ưu tiên hàng đầu trong đời đấu tranh của mình và của tổ chức mình, vì "Quân tử sự Thiên" (Khổng Tử). Thiên ở đây được hiểu về bất cứ Đấng Tối Cao nào. Chỉ có Quân tử mới có thể trở thành Chính nhân, Đại nhân để lo Chính sự, Đại sự (Platon, Lý Quang Diệu). Mà Chính nhân Quân tử thật sự thì phải qui Thiên, để có Minh tâm, Minh trí, Chính lý, Diệu lý, hầu có khả năng xây dựng nền Dân đức, Dân trí, Dân khí, Dân quyền, Dân sinh toàn diện cho toàn Dân.
Đây là 3 điểm xuất phát chuẩn xác duy nhất để dẫn đến mọi thành công thật sự ổn định và vững bền cho Dân tộc và Nhân loại. Không thể có điểm xuất phát đúng đắn nào khác.
Ngoài ra chỉ là ảo tưởng và tác hại ngược lại, không phải chỉ chậm trễ mà thực ra là không những không thể thành công mà còn chắc chắn làm cho xã hội rối ren, xấu xa hơn thời đại trước (chỉ cần so sánh thời Đệ Nhất-Đệ Nhị Cộng hòa với thời CS là đủ thấy chính xác). CS đã thất bại và luôn thất bại vì thiếu cả 3 điểm xuất phát hết sức trọng yếu này.
2. Đặt lại nền tảng đạo đức, công lý và dân chủ cho Dân tộc :
Không những hiện nay mà từ đầu (1930, 1945, 1954, 1975), ngay cả những người CS cũng nhận ra -ít là mơ hồ- rằng Chủ nghĩa CS không thể là nền tảng và hướng dẫn đạo đức cho Dân tộc VN được, chỉ gây ra bao chết chóc đau thương và làm suy đồi nhiều mặt của đời sống, nhất là về đạo đức, của Đồng bào VN. Vì nó tự mang trong nó 6 yếu tố tự hủy : Vô thần, Duy vật, Hận thù, Bạo lực, Bất công và Gian trá. Hiện nay thì đã quá rõ. Sau đây là vài nguyên nhân mang tính cơ bản cốt lõi, cần phải đặt lại nền móng :
Ÿ "Không có gì quí hơn độc lập, tự do" là chưa đúng. Độc lập, tự do là 2 giá trị tương đối. Không cá nhân, tổ chức, Đất nước nào hoàn toàn độc lập và tự do cả, vì con người sinh ra vốn là lệ thuộc. Ông HCM và CSVN đã dựa vào chiêu bài tương đối này để xúi đẩy Dân tộc VN vào 2 cuộc chiến tang thương mà lẽ ra, nếu sáng suốt hơn, Dân VN đã có thể tránh được (Ấn Độ, Philippin, Thái Lan,…). Cần điều chỉnh lại, bổ sung chuẩn hơn : "Không có gì quí hơn Sự thật và Tình thương". Đây mới là hai giá trị "không có gì quí hơn", Tổ quốc VN phải xây dựng trên đó.
Ÿ "Dân giàu, Nước mạnh…" là sai. Dân giàu, Nước không thể mạnh, mà chỉ có thể thêm nhiều tội lỗi (Đức, Nhật thời 1940-1945). Dân tham vọng làm giàu là điều Nhà nước không cần xúi giục, chỉ sinh ra tham nhũng, đồ giả, học giả, thi giả, bằng giả, thực phẩm giả, thuốc chữa bệnh giả,… Phải sửa lại nhanh: DÂN ĐẠO ĐỨC, NƯỚC GIÀU MẠNH. Dân đức là điều phải ưu tiên xây dựng ngay và liên tục mãi hoài.
Ÿ "Người có tài mà không có đức là vô dụng. Người có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó". (HCM). Người nói câu nói này chứng tỏ không có nền tảng đạo đức. Đúng ra phải là: "Người có tài mà không có đức, thì luôn làm điều ác xấu. Càng đa tài mà thiếu đức đương nhiên luôn là nhân tài tội ác (Hitler, Lênin, Stalin, Pônpôt, Mao Trạch Đông, HCM,…). Người có đức mà không có tài thì nguyên đạo đức đã luôn hữu ích rồi. Đạo đức là then chốt quyết định. Tài năng chỉ giúp phát huy đạo đức, chứ không quyết định". "Đức lưu quang : Đức luôn tự tỏa sáng" (Khổng Tử).
Ÿ "Dân chủ tập trung qua một đảng lãnh đạo duy nhất" như điều 4 Hiến pháp năm 1992 của Nước CHXHCNVN độc đoán qui định là hoàn toàn sai, lạc hậu và gây ra cực quyền độc tài vô cùng nguy hại. Luật Bầu cử và Điều 4 Hiến pháp của CSVN không những đã vi phạm các Điều 2, 25 và 26 của Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị, Điều 21 Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền mà còn mâu thuẫn với Điều 53 Hiến pháp của chính Nhà cầm quyền CSVN tạo ra.
Lầm sai ngập cả đất trời. Bịp lừa, bạo lực, độc tài, bít bưng. Cộng sản chỉ có luật rừng. Độc tôn, độc hại, độc quyền Hồ Mao.
(Thơ tác giả đọc to trước "Tòa Bịt Miệng" sáng 30-3-2007 tại Huế)
Ÿ "Dân chủ là báu vật, sơ hở sẽ bị mất. Phải bỏ dân chủ vào hòm khóa lại. Chuyên chính vô sản chính là ổ khóa bảo vệ dân chủ" (HCM). Chính nguyên tắc này của HCM làm cho ĐCSVN trở thành tối thượng tại VN hiện nay. Phải trả Dân chủ về cho toàn Dân, để họ tự quyết định quyền và trách nhiệm của họ bằng lá phiếu trong các cuộc bầu cử dân chủ tự do đa đảng thực sự.
Ÿ Ngày 9-4-2010, với tư cách là Chủ tịch khối ASEAN, ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng đương nhiệm của CSVN đã yêu cầu Myanmar tiến hành một cuộc bầu cử công bằng, dân chủ : “Chúng tôi hy vọng thấy Myanmar thực hiện hiệu quả lộ trình hòa bình và cuộc bầu cử sắp tới nên diễn ra công bằng, dân chủ với sự tham dự của tất cả các đảng phái. Điều này sẽ giúp ổn định Đất nước và tập trung nguồn lực vào công cuộc phát triển". Ông cho biết đã chuyển “thông điệp của ASEAN” trong chuyến thăm Myanmar tuần trước. Các nhà lãnh đạo Đông Nam Á đã hối thúc Myanmar tiến hành các cuộc bầu cử công bằng và cam kết cùng hợp tác để duy trì sự phục hồi kinh tế sau cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu. Nhưng ngày 18-8-2010, chính ông lại chỉ thị : Bằng mọi cách, CSVN phải ngăn chặn cho bằng được các lực lượng chính trị đối lập. Vậy thì VN sẽ ra sao đây, giống ai đây ? Khuyên Chính phủ Nước bạn phải Dân chủ, nhưng ngoan cố và ngụy biện quyết tâm bằng mọi cách duy trì cho được quyền lực độc tài của đảng mình. CSVN phải gánh tội và trách nhiệm gì trước Tổ quốc - Dân tộc Việt Nam ???
Ÿ Phải xây dựng đạo đức Dân tộc Việt trên Lão giáo, Khổng giáo, Phật giáo, Kitô giáo và Đạo Làm người của Tổ tiên ngàn đời của Việt Nam. Cơ bản nhất là tính trung thực và lòng nhân ái.
3. Tìm một hướng đi và một lộ trình chuẩn xác nhất trong tầm tay:
Một số người đấu tranh vì một lý do thiếu trong sáng nào đó : thích được nổi tiếng, mê đắm được nể trọng, tìm hỗ trợ vật chất, thỏa mãn bản năng hiếu chiến, xóa mờ quá khứ sai lầm, xâm nhập vào hàng ngũ đấu tranh vì mục đích xấu xa nào đó,… Vì thế, dù chưa gặp được hướng đi và lộ trình chuẩn xác hi vọng thành công, họ vẫn hô hào, viết bài, tuyên bố ồn ào, nhiệt tình đến độ hung hăng, liều lĩnh mù quáng. Họ không mấy quan tâm đến việc tương lai Dân tộc sẽ đi về đâu, vì dù đã biết hoặc chưa hình dung ra được cuộc đấu tranh sẽ như thế nào, họ vẫn cứ đấu tranh bừa, miễn sao cho có.
Ÿ NCSDCHB đích thật không đấu tranh mù mờ như thế, mà thận trọng cân nhắc đủ mọi mặt, quyết tâm tìm gặp một hướng đi và một lộ trình chuẩn xác nhất trong tầm tay, dù biết con đường rất nhiều gian khổ. Vì dựa trên những nguyên tắc và luận chứng vừa phù hợp đạo lý, vừa có giá trị thực tiễn khách quan, nên sự nghiệp tuy phải rất lâu dài vất vả, truân chuyên nhưng biết rõ chắc chắn thành công, phân hóa được hàng ngũ CS và thu phục những người CS giác ngộ :
Ÿ Trên hết và trước hết, phải đưa Dân tộc đến chỗ đạo đức, văn minh hơn. Cốt lõi là tính trung thực và tình nhân ái. Nguyên 2 điều nền tảng này đã làm cho Dân an vui hạnh phúc về cơ bản rồi. 2 điều chính yếu này cũng làm cho Đất nước ổn định hơn và vững bền hơn.
Ÿ Muốn có môi trường để toàn Dân có thể sống đạo đức, phải có cơ chế giúp kiềm chế và kiểm soát lẫn nhau cách hiệu quả. Quyền lực luôn phát sinh chiếm hữu. Quyền lực luôn bành trướng cho đến khi có lực mạnh hơn cản lại. Quyền lực tuyệt đối sinh chiếm hữu tuyệt đối, đòi hỏi gian trá và bưng bít cũng tuyệt đối. Vì thế, phải có lực lượng chính trị đối lập và tam quyền phân lập để kiểm soát nhau hữu hiệu. Tam quyền phân công trong bộ máy CS của Lênin -do một đảng CS chuyên chính lãnh đạo- đương nhiên phải dẫn đến cực quyền độc tài. Thực tế 100 năm nay đủ rõ rồi, không cần bàn cãi. Đạo đức, hòa bình, công bằng, văn minh, ổn định, vững bền đòi đa nguyên đa đảng. Thực tiễn dạy không thể khác được.
Ÿ Chưa có một Nhà nước nào, dù tham lam muốn bao thầu hết, mà có sức chu toàn được 8 sinh hoạt chính yếu sau đây của xã hội cả : ăn, ở, đi lại, y tế, giáo dục, văn hóa (tôn giáo, giải trí, thể thao), kinh tế và an ninh-quốc phòng. Nhà nước khôn ngoan chỉ tập trung lo an ninh-quốc phòng. Còn 7 lãnh vực khác họ tạo điều kiện thuận lợi khuyến khích toàn Dân tự nguyện tham gia, tạo nên một Xã hội Dân sự tự do hài hòa, phát triển và thăng tiến ổn định, vững bền. Chỉ có thể chế Dân chủ đa đảng mới giải quyết được bài toán rất khó này mà thôi. Độc tài ôm hết tất nhiên phải phát sinh rối loạn, khủng hoảng, suy đồi, gian trá và vô số loại tội ác luôn đi kèm, theo qui luật ngàn đời khách quan.
Ÿ Xã hội Dân sự này sẽ tự phân công để thăng tiến về mọi mặt, bắt đầu là lãnh vực đạo đức, tôn giáo, giáo dục, văn hóa (văn nghệ, giải trí, thể thao) đến y tế, ăn mặc, đất đai, chỗ ở, giao thông, kinh tế, an ninh quốc phòng. Quốc hội cần soạn luật hợp lý để giúp Chính phủ quản lý Xã hội Dân sự đó cách văn minh và hữu hiệu nhất. Tòa án phải tuyệt đối độc lập để điều hòa giữa Quốc hội, Chính phủ, Dân chúng và Quốc tế. Đây chính là hướng đi đúng đắn cho VN. Từ hướng đi đúng này sẽ có một lộ trình hợp lý ở phần II dưới đây.
Ÿ Phải dùng mọi phương cách dựa trên nguyên tắc là TUYỆT ĐỐI BẤT BẠO ĐỘNG. NCSDCHB phải luôn khôn ngoan TỰ KIỀM CHẾ để trong mọi tình huống vẫn kiên định tuyệt đối bất bạo động cả trong ngôn từ, cả trong hành động. Phải thông qua quyền Tự do Ngôn luận mà tác động và hướng dẫn Đồng bào và công luận cách ôn hòa, lễ độ, trung thực, nhân ái, khoan dung, kiên nhẫn, trật tự, văn minh về công lý, nhân quyền, nhân phẩm, chính trị, tự do, dân chủ... Ít nhất bất bạo động đạt được các mục tiêu : trước tiên để đứng vững trong đạo đức, có thể thu phục được đối phương và khỏi rơi vào bẫy của đối phương tạo cớ để đàn áp thô bạo.
Ÿ CS độc tài không bao giờ tự nguyện từ bỏ độc quyền độc đảng. CSVN đã tạm làm yên lòng giới tư bản đỏ và tư sản mới, đã tìm được sự ủng hộ vị lợi bất chính của gần như toàn bộ 2 giới này bằng các lợi nhuận béo bở. Do đó, dù lực lượng đấu tranh tập hợp được sức mạnh quần chúng đến đâu, thì cũng chỉ có thể đạt được đa nguyên đa đảng theo 1 trong 3 phương án :
a)- Áp lực tẩy chay bầu cử độc đảng phải lớn mạnh đủ để buộc CS phải tìm lối thoát danh dự bằng cách nhượng bộ chấp nhận đa đảng, hầu có thể kéo dài vị thế cầm quyền thêm 1-2 nhiệm kỳ, trong khi chưa có đảng đối lập nào đủ điều kiện để có thể chiếm đa số cần thiết.
Đây là giải pháp khôn ngoan nhất mà CS có thể tìm gặp và phương cách hòa bình nhất mà lực lượng Dân chủ mong ước, dù cuộc cạnh tranh bước đầu chưa thể thật sự công bằng, đòi hỏi các đảng phái phi CS phải mất thêm một thời gian để phát triển và củng cố tổ chức.
b)- CS độc tài lì lợm muốn kéo dài ưu thế độc quyền bao lâu vẫn còn có thể : Vì ghế quên dân, vì thân bám trụ. Toàn dân và lực lượng dân chủ cần phải liên tục gây áp lực bằng đủ mọi hình thức có được trong tay (internet, biểu tình, biểu ngữ, khẩu hiệu, tẩy chay, sách báo, phim ảnh,…) cho đến khi chế độ CS phải sụp đổ. Hầu chắc CS sẽ thẳng tay đàn áp dã man. Nhưng CS càng đàn áp càng chóng sụp đổ. Các CSDCHB và Dân chúng có thể phải trả giá không thể tránh : bị tước đoạt các quyền lợi, bị hăm dọa, sách nhiễu, bị bắt, bị tù, bị đánh, bị giết… nhưng là các giá cần thiết, nên luôn sẵn sàng tự hào chấp nhận, không mảy may sợ hãi lùi bước.
c)- Phương án b) xảy ra trước một thời gian ngắn cần thiết, tạo các điều kiện đủ để dẫn đến phương án a). Tại VN hiện nay, khả năng c) này dễ xảy ra nhất.
Đừng sợ những gì Cộng sản làm. Hãy làm những gì CS sợ.
4. Trang bị một số nhận thức, kỹ năng và kiến thức : (Do chưa đủ thời giờ, phần từ số I.4. này trở xuống mới chỉ là sườn bài phác thảo, gọn trong 4 trang A4 để dễ phổ biến đợt 1, nhất là cho giới bình dân nghèo quốc nội. Hi vọng sẽ hoàn thành trong 15-30 ngày nữa. Thiết tha mong được nhiều người, nhiều bậc thức giả nhiệt tình bổ sung, chung sức kiện toàn hữu hiệu hơn trong tương lai) :
- Kiến thức về Pháp luật, Dân chủ, Lịch sử, Văn hóa, Tôn giáo.
- Nhận thức thật chuẩn xác về CSQT, CSVN, CSTQ; về hiểm họa Bắc thuộc, ngoại xâm,…
- Biết sử dụng ĐTDĐ, Internet, các thiết bị truyền thông đại chúng càng thành thạo càng tốt.
- Biết đi xe đạp, xe gắn máy, lái ghe thuyền, lái xe hơi, với đầy đủ các giấy tờ cần thiết…
- Tự hào vì bị bắt, tù đày. Tận dụng nhà tù làm trường huấn luyện Tu đức, Dân chủ, Nhân quyền…
II. DẤN THÂN HÀNH ĐỘNG :
Gồm 12 việc cần ưu tiên phối hợp đồng loạt và đồng bộ :
1. Chọn lựa cho mình một vị thế dấn thân xứng hợp :
- CSDCHB nòng cốt âm thầm : Thành công phần lớn nhờ lực lượng khiêm tốn, lặng lẽ và hữu hiệu này.
- CSDCHB nòng cốt cấp 2 có khả năng lý luận, tổ chức, liên lạc, tác động, hướng dẫn quần chúng, biết xoay xở, tháo vát, nhạy bén nắm bắt các thời cơ thuận lợi để tránh tổn thất, tăng hiệu quả.
- Lãnh đạo : Không bao giờ tự phong, nhưng thực tiễn tự chọn lựa và được mặc nhiên thừa nhận.
Cả 3 thành phần này đều phải hội đủ NHÂN (nhân cách & nhân ái), TRÍ, DŨNG. Lãnh đạo càng phải có đủ 3 yếu tố này, nhất là khiêm tốn vô vị lợi, sẵn sàng tự xóa mờ và rút lui khi vai trò mình đã tạm xong.
2. Tham gia một tổ chức đúng đắn và hi vọng có khả năng dẫn đến thành công nhất. Tham gia tổ chức nhóm, hội, đảng phái, biểu tình. Tập hợp lực lượng, tiếng nói chung và cho công luận biết rõ & đúng.
3. Làm và chuyển bài, báo, sách, nâng cao nhận thức, tạo nên tổ/nhóm/khối đồng tâm, phát sinh hiệp lực.
4. Khơi dậy, nuôi dưỡng và phát huy lòng yêu Nước cụ thể : Tập trung ưu tiên đấu tranh chống Bắc thuộc, chống ngoại xâm, bảo vệ lãnh thổ toàn vẹn. Kiên trì giúp Dân bớt/hết sợ hãi và bớt/hết nói dối.
5. Đấu tranh đòi hỏi công lý, công bằng xã hội, sự thật (lẽ phải) : Muốn cứu Nước, phải cứu Dân trước, và cả 2 cần tiến hành đồng bộ hiệu quả hài hòa. Chính Dân sẽ giúp tiến hành cứu Nước. Yêu Nước cụ thể là Yêu thương tận tình giúp đỡ Dân oan. Giúp Dân oan tiến lên Dân chủ. Giúp Dân đạo đức, để Nước giàu mạnh. Cao trào Dân chủ phải cử nhân sự đặc trách Dân oan để có tổ chức hơn và tăng hiệu quả.
6. Đấu tranh cho Dân chủ Tự do : - Mặc áo trắng mồng 1 & 15 mỗi tháng. - Viết 2 từ DÂN CHỦ khắp nơi.
- Tẩy chay bầu cử QH độc đảng cuối năm 2011. - Hướng dẫn Dân hiểu về Dân chủ và sinh hoạt đa đảng văn minh.
7. Vận động công luận quốc tế hiểu và ủng hộ Sự nghiệp Dân chủ hóa VN sâu rộng tối đa, gồm các hoạt động 2,3,4,5,6 nói trên. Vận động hậu thuẫn quốc tế là hết sức cần thiết để Sự nghiệp đạt hiệu quả và nhanh.
8. Tham gia biên soạn HP pháp Dân chủ mới đầu tiên của VN mới.
9. Chuẩn bị và làm hình thành QH Dân chủ thực sự đầu tiên.
10. Góp phần xây dựng Bộ máy công quyền dân chủ đầu tiên.
11. Nỗ lực thăng tiến đồng bộ về đạo đức, giáo dục, văn hóa, y tế, kinh tế, an ninh-quốc phòng.
12. Hết lòng chung sức bảo vệ Sự thật và Công lý của Dân tộc và không ngừng kiện toàn Ngôi nhà Dân chủ của Tổ quốc.
Kính mời quí vị đón đọc đầy đủ nay mai. Để Sự nghiệp Dân chủ hóa Đất nước có thể chóng thành công trong thời gian hợp lý nhanh nhất, thiết tha mong được mọi bậc thức giả nhiệt tình bổ sung. Xin chân thành kính cảm ơn trước nhiều và rất nhiều.
Tạm phác thảo.
Saturday, October 9, 2010
VIET CONG CHU TRUONG DOI TRA DE LAM GI?
Các Đức Giám mục Công giáo hoàn cầu 5 năm 1 lần về Rôma để viếng mộ 2 Thánh Tông đồ Phêrô và Phaolô. Ngoài buổi gặp chung của Hội đồng GM hoặc từng nhóm GM với Đức Giáo hoàng, mỗi GM còn gặp riêng ĐGH để trình bày về Giáo phận mỗi GM coi sóc, mỗi vị 15-30 phút. Cuộc thăm gặp này gọi là Ad Limina, có nghĩa là “đến ngưỡng cửa”. Trong lần Ad Limina của Hội đồng Giám mục VN năm 1980, Đức cố TGM Phi-lipphê Nguyễn Kim Điền hỏi Đức cố Giáo hoàng Gioan-Phaolô II : “Đức Thánh Cha nghĩ gì về Cộng sản?” Đức Gioan-Phaolô II trả lời ngay không do dự, rất ngắn gọn, súc tích và chính xác, nguyên văn bằng tiếng Pháp: “Mensonge! Et rien que men-songe!” (Dối trá ! Và chỉ là dối trá !).
Trước 1954, lúc mới 5-6 tuổi, tôi đã thuộc lòng bài thơ về CS dối trá :
Dối thiên dối địa dối vô cùng,
Dối giấy dối tờ dối tứ tung,
Dối từ đất Âu sang đất Á,
Dối từ xuân hạ đến thu đông.
Dối gạt dân mê không hóa có
Dối phỉnh Dân mù có hóa không
Dối mãi dối hoài không hết dối,
Dối thiên dối địa dối vô cùng.
Tôi đã nhiều lần lặp đi lặp lại trước công luận quốc tế : “Việt Nam hiện nay là một trường dạy nói dối tinh vi và khổng lồ. Từ một phụ huynh tìm trường cho một em học sinh mẫu giáo và chính em mẫu giáo ấy đến ông Chủ tịch Nước, kể cả các Chức sắc các Tôn giáo, đều buộc phải biết nói dối để xuôi thuận công việc. Một Việt kiều văn minh ở Na Uy, Thụy Sĩ, Nhật Bản,... đặt chân xuống Tân Sơn Nhất, Nội Bài,... là phải biết nói dối để dễ trót lọt hải quan sân bay ngay !”
Cha đẻ của các bệnh thành tích, bệnh học giả, thi giả, bằng giả, báo cáo giả, thuốc giả, thực phẩm giả,... hiện nay tại VN là ai ? Dối trá “made in VN” bắt nguồn từ đâu ? Chắc chắn chính xác là từ ông HCM, siêu cao thủ lừa gạt được gần cả thế giới.
Những điều gian trá của CSQT và CSVN nhiều vô kể không thể ghi ra hết được. Để bổ sung phần nào các điều dối trá của CS mà nhiều người đã nêu lên trong nhiều sách báo mấy chục năm qua, tôi xin lược kê thêm 12 bằng chứng tiêu biểu mang tính khái quát cao, bộc lộ đúng bản chất khách quan của phong trào CS quốc tế và CSVN, hoàn toàn không hề do định kiến của một số người nào đó cố tình bóp méo xuyên tạc, để lấy cớ mà tẩy chay CNCS và CNXH tại VN và trên toàn thế giới :
1- Cuối năm 1945, để lừa mị công luận, HCM tuyên bố giải thể Đảng CSVN, nhưng thực ra là chỉ rút lui vào bí mật. Sau đó đổi tên thành Đảng Lao động VN. Về sau đổi về lại Đảng CSVN.
2- Trong Tuyên ngôn Độc lập 2-9-1945 và Hiến pháp 1946, HCM và CSVN khôn khéo cố tình không nhắc đến một lần nào CNXH, CNCS. Nhưng sau đó lại áp đặt : Độc lập Dân tộc phải gắn liền với CNXH, rồi độc đoán cột buộc mọi Dân Việt : yêu Nước là yêu CNXH!?!
3- Sau Hiệp định Genève 20-7-1954, tất cả các Cán bộ CS ở miền Nam nào muốn tập kết ra Bắc đều được tự do đi và chính Pháp cung cấp đủ tàu thủy chở đi. Trái lại rất nhiều Đồng bào ở miền Bắc muốn di cư vào Nam thì bị đủ mọi hăm dọa, thủ đoạn ngăn chặn, kể cả bắn chìm ghe, thuyền, bè của Dân và nhấn chìm Dân chết đuối. Nếu được tự do di cư, không chỉ có 2 triệu Đồng bào miền Bắc di cư vào Nam, mà con số phải cao hơn nhiều lần.
4- Năm 1955, HCM ký Sắc lệnh Tự do Tôn giáo. Kết quả là tất cả các Tiểu và Đại chủng viện là những trường đào tạo LM ở miền Bắc đều bị đóng cửa (sau 1973 mới cho mở lại 2 Đại chủng viện Hà Nội và Vinh với giới hạn tuyển sinh rất ngặt nghèo), tất cả các Nữ Tu sĩ đều bị ép buộc phải về nhà lấy chồng (vì là bọn trốn đẻ), chỉ một số ít kiên trì bám trụ, khôn ngoan trốn tránh (tu chui) mới tồn tại cho đến 1975. Rất nhiều Linh mục, Nam Tu sĩ, Giáo dân nòng cốt bị nhốt vào các trại cải tạo, một số đã chết trong tù. Hiện nay, trong cả Nước, tất cả các Tiểu chủng viện (cấp phổ thông và đại học) đều đang bị CSVN tịch thu, có khi bằng bạo lực với quân đội, súng ống. CSVN chỉ cho mở lại 6 Đại chủng viện : Hà Nội, Vinh, Huế, Nha Trang, Sài Gòn, Vĩnh Long. (ĐCV Sài Gòn có một cơ sở phụ tại Bình Dương, Xuân Lộc). Các ứng sinh linh mục bị buộc phải học nhồi sọ chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng HCM. Không còn một tờ báo, nhà xuất bản, nhà in,... nào của Tôn giáo nào.
5- Từ 1960 đến 1975, Bộ đội miền Bắc tràn vào xâm lược miền Nam với đường HCM trên Trường Sơn, trên Biển Đông, với hệ thống xăng dầu rõ ràng, với hàng ngàn chiến xa đủ loại, với hàng núi vũ khí kinh người, thế mà CSVN vẫn rêu rao trước công luận quốc tế là “Đồng bào miền Nam tự nổi dậy” với lá cờ xảo trá 3 màu xanh, đỏ, vàng. Nay thì lại trơ trẽn tự hào là quân ta có “đường Trường Sơn huyền thoại” !!!
6- Hiệp định “Ngừng chiến và tái lập hòa bình tại VN” tại Paris năm 1973 qui định: Quân đội các bên tham chiến đều ngưng chiến, và phải rút khỏi lãnh thổ VNCH, để Dân miền Nam tự quyết định tương lai của mình trong hòa bình. Quân đội Hoa Kỳ “ngây thơ” (?) rút. Quân Bắc Việt chẳng những không rút mà còn phát huy bản chất và thói quen rất xấu là âm mưu gian trá chuẩn bị đánh lớn. Kết quả là trong những năm 1973-1975 chiến tranh liên miên ở miền Nam và ngày càng ác liệt, mãi cho đến ngày đứt phim gãy súng 30-4-1975. Chỉ có HK là ăn no bánh lừa.
7- Từ 1975-2010, các cấp chóp bu và phát ngôn nhân của Bộ ngoại giao của Nhà cầm quyền CSVN đi đâu cũng luôn rêu rao không biết ngượng : “Ở VN, không hề có tù nhân tôn giáo, tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị.” Thực tế là chỉ nguyên hiện nay đang có hơn 200 tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị, tù nhân tôn giáo của các Giáo hội Tin lành, Phật giáo, Phật giáo Hòa hảo, Công giáo. Tôi luôn hỏi lại các Công an bắt và giam tôi : “Thế tôi là loại tù gì ?” các CA ấy luôn im lặng, không thể trả lời được. Trong trại giam, bất cứ lúc nào báo chí đưa tin câu rêu rao nêu trên, tôi đều có tuyệt thực phản đối, để được “bị lập biên bản” hầu có giấy bút ghi lý do tuyệt thực đằng sau trang giấy biên bản để bênh vực các Tôn giáo, Nhân quyền, Tự do, Dân chủ. Dịp Tết Kỷ Sửu 2009, sau khi nghe ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch Nước, rêu rao như vậy tại Hoa Kỳ, tôi tuyệt thực không ăn 3 ngày tết và hát nghêu ngao cho các bạn tù ở các khu kỷ luật và khu biệt giam khác nghe bài “Pháo Tết” cải biên : “Tết, Tết, Tết, Tết đến rồi ! Nhưng rất buồn vì Cộng sản nói dối. Xuân ơi, Xuân ơi, Xuân đến rồi ! Nhưng rất buồn vì Cộng sản không thật.”
8- Hiến pháp CHXHCNVN năm 1992 đã bổ sung năm 2001, điều 59b: “Bậc tiểu học là bắt buộc, không phải trả học phí.” Mời chính ông HCM đốt đuốc tìm cho ra dù chỉ một trường mầm non, mẫu giáo, tiểu học bất kỳ (của Nhà nước) ở khắp Việt Nam hiện nay mà học sinh “không phải trả học phí”, thì tôi chết liền. Trái lại, tất cả các phụ huynh của những học sinh nhà nghèo các cấp này đều phải lo toát mồ hôi đầu năm học và các kỳ học giữa năm : nào là học phí, nào là các khoản đóng góp đủ kiểu, đủ loại. Nếu không có các Nhà chùa, Nhà xứ, Tổ chức,... tìm cấp học bổng cho các em, thì hầu như tất cả học sinh con nhà nghèo đều phải chịu thất học, bỏ học và mù chữ hàng loạt. Còn các học sinh cấp cao hơn, sinh viên thì khỏi phải bàn. Học phí: một gánh quá nặng là chuyện đương nhiên...
9- Hiến pháp CHXHCNVN năm 1992 đã bổ sung năm 2001, điều 52 : “Mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật.” Chỉ có người điên, người dại, người khờ mới tin vào điều này ở VN. Hãy nhìn vào 2 vụ việc gần đây nhất (giữa năm 2010 này) : ông Nguyễn Trường Tô, Phó Bí thư tỉnh ủy Hà Giang, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang đã công khai mua dâm, cưỡng dâm vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, trong khi các cô gái nạn nhân lại đang rên siết trong nhà tù. Và ông Phạm Thanh Bình, chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công ty công nghiệp tàu thủy Việt Nam (Vinashin) đã làm vỡ nợ lên đến 4 tỷ USD (80 ngàn tỷ VNĐ) mà chẳng sao cả !?!
10- Các cấp quyền lực CSVN hiện nay đều đại ý luôn miệng rêu rao : “Nhà Nước bồi hoàn thỏa đáng cho Dân khi có kế hoạch “giải phóng” mặt bằng vì các công trình phúc lợi chung, để người Dân đến định cư ở nơi mới phải có cuộc sống tốt hơn hoặc ít ra là bằng ở nơi cũ. Việc này luôn phải được người Dân cùng tự nguyện đồng thuận hợp tình, hợp lý.” Hãy nhìn vào 2 vụ việc gần đây nhất : Ngày 25-5-2010, Công an nổ súng bắn chết em Lê Xuân Dũng, 12 tuổi và anh Lê Hữu Nam, 40 tuổi tại xã Tĩnh Hải, huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa chỉ vì họ không chấp nhận mức bồi hoàn sản nghiệp đất đai của họ một cách quá bất công. Và ngày 03-7-2010, Công an đã đánh chết giáo dân Tôma Ng. Thành Năm, 43 tuổi sau khi đã tra tấn hành hạ anh cùng hàng mấy chục giáo dân khác nhiều ngày trước, từ ngày CA cướp quan tài và đánh đập rất dã man nhiều giáo hữu, trong đám tang của Cụ bà Maria Đặng Thị Tân hôm 04-5-2010 ở giáo xứ Cồn Dầu, phường Hòa Xuân, quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng, chỉ vì họ không thể chấp nhận mức đền bù nơi ở của họ quá rẻ mạt, khi Nhà cầm quyền CS Đà Nẵng muốn cưỡng chiếm quê hương họ để làm khu du lịch sinh thái, sinh lợi, sinh dơ và sinh tội !?!
11- Từ hơn 35 năm nay, CSVN phát động chương trình “Bảo vệ bà mẹ và trẻ em” đại ý như sau : Vì hạnh phúc tương lai của các em bé đã sinh ra, phải trục giết bớt các em chưa sinh ra từ 1,2 tháng tuổi cho đến 6,7 thậm chí 8 tháng tuổi, mỗi năm ở VN khoảng 2 triệu em; hoặc đặt vòng tránh thai, hoặc hút điều hòa kinh nguyệt (thực chất là phá thai non) đều là các hành vi đạo đức !!! Lập luận theo kiểu của chủ nghĩa Mao trong cuộc đại Cách mạng Văn hóa (1970-1977) : “Để làm cho hơn 1 tỷ Dân TQ hạnh phúc mà phải giết 30 triệu Dân TQ, đó là hành vi đạo đức !!!”. (Tôi ở tù với một số gián điệp người Tàu, có thời đã là đệ tử trung kiên của Mao, tại K1 Thanh Cẩm, Cẩm Thủy, Thanh Hóa và K1 Nam Hà, Ba Sao, Kim Bảng, Hà Nam những năm 1984-1992, họ đều lập luận như thế).
Dù lấp liếm bao biện gì gì, thì việc trục giết, nạo giết các thai nhi là tội “mẹ giết con cách rất dã man, chủ mưu và đồng phạm”. Ai có lương tri đều phải hiểu chính xác như thế và chỉ được hiểu đúng như thế : “Trục giết vô số nhi thai – Ngút trời tội ác họa tai lâu dài!!!” (Thơ đấu tranh cho Tự do Tôn giáo của tác giả).
Đặt vòng tránh thai, điều hòa kinh nguyệt là gì ? Chính xác là : Bình thường, với phụ nữ khỏe mạnh, mỗi buồng trứng bên phải và bên trái thay phiên nhau, mỗi tháng một lần, từ buồng trứng của phụ nữ, trứng tốt khỏe mạnh rụng xuống 01 trứng, nằm ở đầu vòi trứng đợi tinh trùng nam 48 giờ. Sau 48 giờ, nó bắt đầu thối rữa và chuyển dần xuống tử cung. 12 ngày sau, cơ thể chủ nhân tống trứng thối ra ngoài với chút máu, gọi là kinh nguyệt. Từ khi trứng rụng đến đầu kỳ kinh, mọi phụ nữ toàn cầu đều có nửa chu kỳ này là 14 ngày. Nhưng từ đầu kỳ kinh đến khi trứng rụng lại của nửa chu kỳ sau thì mỗi phụ nữ không đều nhau : 14, 16, 18, 20, 30, 40,... ngày. Khi trứng đã thụ tinh (em bé rất bé mới chỉ là phôi) sẽ tự di chuyển dần từ cửa buồng trứng, men theo vòi trứng, xuống bám vào thành tử cung để làm tổ. Nếu đặt vào tử cung 1 vòng plastic hình lò-xo ziczac dẹt, khi người phụ nữ di chuyển, xê dịch, thì vòng plastic này sẽ đánh tơi em bé rất bé này, dù chỉ mới 1-2 tháng tuổi. Cơ thể người mẹ sẽ tống xuất em bé đã chết này ra với một ít máu “gần giống như kinh nguyệt”. Do đó, thực chất, phụ nữ nào đặt dụng cụ gọi cách gian trá là “vòng tránh thai” này, nếu có sinh hoạt với người nam, mỗi tháng đều có phá thai non một lần mà không biết. (Rất hiếm khi phôi ép vòng qua một bên, nên dù đặt vòng, phụ nữ nào đó vẫn mang thai bình thường).
Nhà cầm quyền CS lừa gạt Dân nghèo rằng dụng cụ phá thai non, phá phôi này là “vòng tránh thai”, trong khi hầu hết các bác sĩ, trí thức đều biết rõ, nhưng rất ít người chân tình tận tụy giải thích cho Dân. Tội phá thai non này ai chịu ??? Cũng tương tự, khi phụ nữ thấy mất kinh, đến phòng “Bảo vệ bà mẹ trẻ em” xin “điều hòa kinh nguyệt”, thực chất là vô tình hoặc cố ý nhờ cán bộ sát thủ y tế “hút thai non” ra. Tội này ai gánh ???
Thay vì dối gạt Dân nghèo như trên, lẽ ra Chính quyền chân chính cần đầu tư tăng thêm cán bộ y tế am tường sinh học, biết giải thích và chỉ dẫn cho Dân các phương pháp sinh con theo ý muốn hợp đạo đức, như phương pháp Billings,... Ngân khoản ít hơn mà hiệu quả vừa đạo đức, vừa văn minh, vừa ổn định, vừa vững bền.
12- Từ gần 65 năm nay, CSVN luôn phỉnh gạt là VN có Tự do Bầu cử, Ứng cử. Thực chất là do ĐCSVN tự biên, tự diễn, độc diễn toàn trị. Các Đại biểu ứng cử cũng tự biết mình chỉ là con cờ trong tay Đảng sai khiến, làm bung xung cho trò dân chủ giả hiệu. Còn các Đại biểu đắc cử cũng biết mình chẳng phải là Đại biểu cao cả của Nhân dân gì cả. Đích thật là bù nhìn, hầu như chỉ biết đưa tay biểu quyết nhất trí theo ý của Bộ Chính trị của Trung Ương Đảng. Đây không phải là lời nói dối vĩ đại cấp nhà nước ngay giữa cộng đồng quốc tế thì là gì ? Xin Bộ Chính trị giải thích sao cho lọt tai toàn Dân đang thức tỉnh dần đây.
Thay lời kết :
Những ai, nhất là các Phẩm chức cao-thấp trong các Tôn giáo, các bậc tự coi hoặc được gọi là Trí thức, Sĩ phu,... đã biết rõ các lời nói dối vĩ đại trên, mà vẫn hoặc im lặng đồng lõa tiếp tay, hoặc đã hèn nhát ngậm tăm hàng mấy chục năm nay. Lẽ nào lại cam tâm đồng lõa với tội ác ngút trời trục giết vô số thai nhi sao ? hay đồng lõa với tội ác giết người cướp đất sao ? Lẽ nào lại cam phận tiếp tục sống ô nhục vậy mãi được sao ? Lẽ nào yên lương tâm mà đọc sách thánh hiền sao ? Lẽ nào cứ tiếp tục hăng hái đi bầu cách miễn cưỡng giả tạo như vậy mãi, lại còn thúc giục người thân, thuộc nhân tham gia trò hề dân chủ ấy mà không tự thẹn sao ???
Những ai chưa biết, hoặc chưa biết hết các lời nói dối vĩ đại cấp nhà nước nêu trên, thì nay kính mời lắng nghe, thấu hiểu và tiếp tục nghiên cứu sâu rộng hơn, nhất là tìm cách tự giải thoát, để có khả năng giúp càng nhiều người Dân càng tốt : Từ bớt sợ hãi đến hết sợ hãi. Từ bớt nói dối đến hết nói dối.
Tương lai Dân tộc chúng ta trước tiên và cơ bản cốt tại điều này, làm nền tảng cho tất cả các điều hệ trọng bức thiết khác tiếp theo.
Xin chân thành cảm ơn nhiều, nhiều lắm và rất nhiều.
25-7-2010
BAO LUC VOI DAN, NHUNG LAI QUY GOI TRUOC KE THU LA VIET CONG
Sự bạo hành của công an trên mặt xã hội vừa nói thật ra chỉ là phản ảnh của nền “chuyên chính vô sản”, “bạo lực cách mạng” vốn là bản chất của chủ nghĩa, chế độ và chính đảng Cộng sản từ xưa tới nay, từ Âu sang Á. Một sự bạo hành cưỡng bức có trên nhiều mặt khác của chế độ nữa.
1- Bạo hành trong chính trị. Ngoài những cuộc thanh trừng nội bộ trong đảng kể từ thời Hồ Chí Minh đến nay, phải nói đến chủ trương không hề thay đổi là cấm đoán và trấn áp mọi tiếng nói độc lập, đối lập và đối kháng, dù đó là tổ chức quần chúng hay đảng phái chính trị. Những thí dụ gần đây là việc loại ra ngoài vòng pháp luật, vu cáo cho tội khủng bố và sách nhiễu hay giam cầm nhiều thành viên Khối 8406, đảng Vì Dân, Việt Tân, Thăng Tiến, Dân chủ Nhân dân, Dân chủ thế kỷ XXI… (mới nhất là Giáo sư Phạm Minh Hoàng, Mục sư Dương Kim Khải, Truyền đạo Nguyễn Thành Tâm, Thương nhân Trần Thị Thúy). Hôm 10-9-2010, khi ban hành văn bản số 112, hướng dẫn việc thu thập và công bố những góp ý của các tổ chức, cán bộ, đảng viên và nhân dân vào các dự thảo văn kiện Ban Chấp hành Trung ương trình Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI của Đảng CS, Ban Tuyên giáo Trung ương đã ra lệnh cho tòan hệ thống đảng rằng: “Việc đăng, phát trên phương tiện thông tin đại chúng các ý kiến đóng góp cần có sự chọn lọc… không để những phần tử xấu lợi dụng diễn đàn công kích, xuyên tạc đường lối, chính sách của Đảng, Nhà nước”, “Đấu tranh phản bác các luận điệu sai trái, xuyên tạc quan điểm, đường lối của Đảng…”, “Không đăng và phát trên các phương tiện thông tin đại chúng những ý kiến phản bác chủ trương, đường lối, quan điểm của Đảng, về con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, về học thuyết Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, về vai trò lãnh đạo của Đảng…”.
2- Bạo hành trong pháp luật: Để tiếp tục duy trì quyền lực và thu vén quyền lợi, CS tiếp tục tăng cường hệ thống pháp luật bằng cách sửa đổi từ Hiến pháp đến các luật lệ bên dưới, nhất là luật về thông tin, về đất đai, về lao động, về khiếu kiện… để tạo điều kiện pháp lý dễ dàng cho những việc làm phi pháp của giới thống trị: đàn áp, cướp bóc, tham nhũng… biến những gì phi pháp của họ thành hợp pháp, đồng thời biến tất cả những gì dù hợp pháp đến đâu, nhưng bất lợi cho đảng quyền và độc quyền, thành phi pháp, hầu tiện xét xử và tống ngục. Sau Quyết định 97 năm 2009 của Thủ tướng nhằm bịt miệng giới trí thức, khoa học (cụ thể là Viện Nghiên cứu Phát triển), mới đây Thanh tra Chính phủ, bất chấp quyền hạn và pháp luật, lại ngang nhiên ban hành “Quy trình xử lý đơn khiếu nại, tố cáo, phản ánh, kiến nghị” (hiệu lực từ 11 tháng 10). Theo đó, “cơ quan hành chính nhà nước sẽ trả lại đơn khiếu nại có họ tên, chữ ký của nhiều người; gửi cho nhiều cơ quan, nhiều người, trong đó đã gửi đến đúng cơ quan hoặc người có thẩm quyền giải quyết”. Nghĩa là cấm khiếu nại tập thể, là bịt miệng dân oan thấp cổ hết đường khiếu kiện. Cái gọi là “cuộc sửa đổi Hiến pháp quy mô” như được quảng cáo rùm beng (Vietnamnet 13-09-2010) cũng sẽ chỉ là hình thức, không động tới điều 4 rất cơ bản, vốn trao cho đảng CS quyền thống trị tuyệt đối và vĩnh viễn trên đất nước và xã hội. Trong thực tế, người ta chưa quên vụ hai nữ sinh vô tội ở Hà Giang đang bị những án tù dài vì đã “phục vụ sinh lý cho các quan chức đầu tỉnh”….
3- Bạo hành trong kinh tế: Dù tuyên bố Việt Nam đã bước vào nền kinh tế thị trường cách đây hơn hai thập niên, CS vẫn không quên thòng thêm cái đuôi “theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, cái đầu “kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo” và cái thân “công ty quốc doanh chiếm địa vị ưu tiên”. Do đó, bất chấp các ý kiến cố vấn hay phản biện cả trong lẫn ngoài nước, cả quốc tế lẫn người Việt, rồi dựa trên uy lực của chính phủ hay của đảng CS, nhiều dự án ngông cuồng vẫn tiếp tục được đem ra thực hiện, gây lắm thiệt hại hiện thời và tương lai về kinh tế, tài chánh, môi trường, dân sinh, thậm chí an ninh quốc phòng. Chúng tồn tại như những khối ung thư tàn phá, để lại những món nợ khổng lồ mà chính nhân dân phải nai lưng trả. Đó là các dự án nhà máy lọc dầu Dung Quất, nhà máy khai thác bauxite Tây Nguyên, nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận, công ty đóng tàu thủy Vinashin… Riêng dự án Đường sắt cao tốc Nam-Bắc, dù bị Quốc hội ngăn chận ngày 19-06-2010, mới đây trong Dự thảo chiến lược phát triển kinh tế xã hội 2011-2020 của Ban chấp hành Trung ương ĐCSVN lại thấy có câu “Nhà nước tập trung nguồn lực đầu tư xây dựng đường bộ và đường sắt cao tốc Bắc-Nam”! Rồi dù vụ Vinashin đang gây ra cho quốc dân món nợ khổng lồ 85 ngàn tỷ, chưa biết bao giờ trả nổi, thì đầu tháng 8, Chính phủ CSVN lại đã có kế hoạch “tái cấu trúc” để cứu con tàu này, một kế hoạch mà theo lời Phó Thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng -bộ óc cường quyền và ngông cuồng nhất trong nội các Nguyễn Tấn Dũng- sẽ “cho ta có một Vinashin mới năm 2015”. Kế hoạch này được chuyên gia kinh tế Nguyễn Trung đánh giá là “cú lừa thế kỷ” (bài “Từ Titanic tới Vinashin, những cơn ác mộng kinh hoàng đến những cú lừa thế kỷ”, 6-9-2010).
4- Bạo hành trong văn hóa giáo dục: Toàn thể xã hội Việt Nam đã chán ngán, công phẫn, thậm chí tuyệt vọng quá rồi về nền giáo dục của CSVN, một nền giáo dục đầy cưỡng bức, chuyên độc quyền, vì bị chính trị hóa triệt để, chỉ cốt tạo ra những thần dân nô lệ của đảng thay vì công dân tự do của đất nước. Thiện chí đóng góp của các công dân và các tập thể, nhất là tập thể tôn giáo, từ nêu ý kiến xây dựng đường lối đến yêu cầu được cộng tác mở trường đều bị nhà nước và đảng khước từ, bất chấp đủ thứ tệ nạn và thảm trạng trong nền giáo dục. Về bạo hành trong văn hóa thì nổi cộm nhất hiện thời là Đại lễ kỷ niệm Ngàn năm Thăng Long đang diễn ra, với những bộ phim thực hiện bất chấp thực tế lịch sử, bản sắc văn hóa, tinh thần dân tộc, bất chấp sự góp ý của những chuyên gia thiện chí trong ngành điện ảnh lẫn nhiều ngành khác cũng như của nhân dân. Nhà cầm quyền vứt cả núi tiền và trao số phận các phim ấy vào tay đạo diễn Tàu, biên kịch Tàu, trường quay Tàu, và như thế là giúp thực hiện ý đồ Tàu: làm mất linh hồn và hủy bản sắc của dân tộc Việt, đúng như Ngô Nhân Dụng nói trong bài “Lý Công Uẩn dời đô sang Tàu”: “Ngày nay, CSVN đưa vua Lý sang Tầu mặc y phục, mũ mão giống y như tài tử đóng vai Tần Thủy Hoàng! Một dân tộc mất quặng mỏ, mất rừng, mất gỗ và mất môi trường sống trong lành cũng không nguy hiểm bằng mất cả linh hồn, khi bản sắc dân mình không còn nữa”. Ngoài ra, thay vì được nghỉ như dự định, sinh viên học sinh đã bị buộc đi học ngày khai mạc Đại lễ vì CS sợ các em biểu tình.
5- Bạo hành trong tôn giáo: Đây trước hết là bạo hành trên tôn giáo. Những cuộc bách hại tôn giáo chưa bao giờ chấm dứt kể từ khi có đảng CSVN, chúng chỉ tùy hoàn cảnh và nơi chốn mà thay đổi hình thức, mức độ. Ngày xưa, khi đảng còn duy trì được bức tường bưng bít thông tin và tha hồ thi thố cường lực, thì đó là cầm tù, thủ tiêu, tàn sát, đầu độc… Nay mọi cái đều được mau chóng phơi bày và quốc tế sẵn sàng dòm ngó, thì đảng chơi trò phân hóa các tôn giáo, tha hóa hủ hóa các chức sắc, quốc doanh hóa hay công cụ hóa các giáo hội. Bàn tay bạo hành của đảng trở thành bàn tay lông lá, bàn tay giật giây, bàn tay nắm thóp. Vì thế không lạ gì mà người ta thấy -gần đây thôi- những chức sắc có tinh thần thỏa hiệp được cất nhắc, được đặt vào những vị trí quan trọng trong giáo hội; những chức sắc có tinh thần đấu tranh cho công lý bị tống khỏi nhiệm sở, bị gây rối trong việc thực thi quyền hành; những cộng đoàn dòng tu có tinh thần chứng nhân bị bịt miệng không cho lên tiếng trên diễn đàn, bị khai trừ không cho tham dự các đại hội; những tập thể tôn giáo có tinh thần hiệp thông bị cấm cản cầu nguyện cho các đồng đạo chịu bách hại đàn áp; những trang mạng tôn giáo có tinh thần trình bày sự thật đều ít nhiều bị phá hoại…
Thế nhưng, bạo hành của cường lực ngập đất bao nhiêu, phẫn nộ của quần chúng ngút trời bấy nhiêu. Vào mạng Google, tìm cụm từ “chống người thi hành công vụ”, sẽ có ngay 264.000 kết quả. Dĩ nhiên, nhiều kết quả trùng lặp. Dù vậy, con số trên 26 vạn đó cũng phản ánh một thực trạng khó chối cãi là dân Việt nay phản ứng lại người nhà nước và ngay cả với trộm cướp, ở nhiều cấp độ và bằng nhiều phương thức. Đinh Tấn Lực, trong bài “Từ sổ tay nhân quyền đến thế trận toàn dân” đã nhận định: Nhân dân Việt Nam không tự vẽ ra cái lằn ranh đối nghịch vừa kể. Chính Hà Nội, với dàn lãnh đạo thiếu trí, thừa tham, từng hình thành, nuôi dưỡng, bảo kê một guồng máy tham nhũng, cộng thêm hệ thống công an tim đen, máu lạnh chỉ biết còn đảng còn mình nói trên, đã đẩy toàn dân VN ra khỏi tầm đối thoại để phải đứng vào thế đối đầu, với những đặc tính rất đáng quan tâm là càng ngày càng đông đảo, càng ngày càng chặt chẽ, càng ngày càng lớn mạnh và càng ngày càng phấn khởi. Y như bên Đông Âu và Liên Xô những năm 1989-1991, các lãnh đạo CSVN có thấy đây là những cánh chim báo bão, những hồi chuông cảnh cáo đối với họ?
VC CUOP VA PHA 4.5 TY DO LA NGAN SACH NHA NUOC BANG LE HOI THANG LONG LO BICH
Ý nghĩa nào cho Kỷ niệm 1000 năm Thăng Long ???
Ban Biên Tập TDNL (15.09.2010 số 107) Tiếng Nói của người dân Việt Nam đòi Quyền Tự Do Thông Tin Ngôn Luận
Cách đây gần một năm, ngày 9-11-2009, toàn thể Âu châu và gần như toàn thể Thế giới đã long trọng kỷ niệm 20 năm “bức tường ô nhục” Berlin sụp đổ, mở ra một giai đoạn Đông Âu hết cuộc đời trại lính và kiếp sống hỏa ngục do chủ nghĩa và chế độ cộng sản tạo ra, để xây dựng một chế độ tự do dân chủ với những thành quả kinh tế, văn hóa, xã hội mau chóng thâu đạt.
Hầu hết các chính khách nổi tiếng trên thế giới đã hội ngộ tại Berlin với những bài diễn văn, lời tuyên bố trong ngày mang tên “Lễ hội của Tự do” này. Dù là kỷ niệm việc khai tử một chế độ tai ác, hiểm họa của nhân loại, nhưng hôm đó chẳng có gì là huênh hoang, vỗ ngực, phỉ báng kẻ thù, thậm chí thách thức những chế độ Cộng sản còn sót lại. Tất cả đều khiêm tốn, nhẹ nhàng, gần như chẳng muốn kể công của bất cứ ai đối với lịch sử. Nữ thủ tướng Đức Angela Merkel thì nêu ra những bức tường vô hình cần xóa bỏ thêm, bức tường của tính toán, mưu lợi, của thiển cận trong đầu óc nhân loại! Nữ ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton thì kêu gọi “hãy hành động để cho hàng triệu con người đang phải xa cách nhau, có thể không vì những bức tường với hàng rào kẽm gai (dẫu có thể vẫn còn), được tự do sống những giấc mơ của họ ngay cả bên kia các biên giới hiện hữu”… Xen vào giữa các tuyên bố, diễn văn là những bài ca khúc nhạc như “Kẻ sống sót đến từ Vácsava”, “Mình không sinh ra để theo gót”, “Chúng ta là một”… Tất cả đều là những tiếng nói đầy nhân nghĩa, tình người, nhắc nhớ những giá trị nhân bản mà nhân loại (đặc biệt các nước Đông Âu) đã khôi phục hay phải tiếp tục khôi phục sau cơn bão tàn phá của Cộng sản. Chi phí cho toàn buổi lễ kỷ niệm cũng chẳng có gì quá cao, dù Âu châu rất giàu có. Không hề có những phô trương, hoang phí, những lố bịch, kệch cỡm. Đấy quả thật là một lễ kỷ niệm đúng và đầy ý nghĩa.
Lễ kỷ niệm Ngàn năm Thăng Long tại Hà Nội thì ra sao? Điều đầu tiên như trêu ngươi, gây xốn mắt toàn thể dân Việt chính là thời điểm đại lễ: thay vì khai mạc đúng 1000 năm sau ngày vua Lý Công Uẩn xây cất thành Thăng Long là mồng 10 tháng 08 (tính ra dương lịch), thì nhà cầm quyền lại chọn lấy ngày 01 tháng 10, quốc khánh của Trung Cộng, cái chế độ đang bảo trợ cho Việt Cộng nhưng lại đang xâm lăng Việt Nam. Rõ ràng là hành vi xúc phạm biểu tượng thiêng liêng của Thăng Long, vốn toát lên tinh thần tự chủ độc lập của đất nước, ý thức bảo vệ lãnh thổ của Dân tộc suốt thiên niên kỷ qua, vừa là thái độ sỉ nhục anh linh của hàng triệu con cháu vua Hùng vốn đã đem xương máu chống Bắc phương xâm lược suốt dòng lịch sử để Tổ quốc độc lập và lãnh thổ toàn vẹn, vừa là ý đồ của Cộng đảng muốn Dân tộc và Đất nước càng lệ thuộc Trung Quốc hơn, như đã lệ thuộc kể từ thời Hồ Chí Minh bái lạy Mao Trạch Đông làm thầy và chủ. Điều gây công phẫn thứ hai là nhà nhà cầm quyền CS đã bỏ ra một số tiền khổng lồ: 4 tỷ rưỡi đôla tiền thuế của nhân dân, 10% của một ngân sách quốc gia nghèo mạt, để chi tiêu hoang phí vào việc tổ chức với những hình thức phô trương vô lối như đúc trống đồng (100 cái), tượng rồng (1000 con); như xây cả một bức tường dài 4km mang tên “Con đường gốm sứ” hết sức phi nghệ thuật, một thứ “rác văn hóa” do sự xâm lấn của tính thương mại, sự thiếu thống nhất đồng bộ về nội dung lẫn chủ đề và chưa chi đã bong tróc, nứt vỡ; như may đến 10 ngàn bộ trang phục cho cả một vạn người cùng nhảy múa trong dịp Đại lễ, với chi phí lên tới gần tỷ bạc, mặc xong một lần lại cho vào kho, đợi thêm ngàn năm nữa, chưa kể chi phí cho việc luyện tập 10 ngàn diễn viên không chuyên, cho việc ghép nhạc, việc tổng diễn tập; như chi hàng chục tỷ cho một số báo đưa tin kiểu bốc thơm về đại lễ, chi ba trăm tỷ để đóng hai cuốn phim lịch sử “Đường đến thành Thăng Long” và “Khát vọng Thăng Long” với đạo diễn Tàu, trường quay Tàu, phong cách Tàu, diễn viên phụ Tàu, mà dù chỉ giới thiệu sơ sơ đã bị công chúng lẫn các chuyên gia la ó, phản đối, lắc đầu bất mãn…
Đúng ra, như nói trên kia, lễ kỷ niệm phải là lúc nhắc lại tinh thần nguyên thủy của biến cố, của nhân vật, nhắc lại những gì tốt đẹp đã đạt được nhờ vào và kể từ sau nhân vật, biến cố được kỷ niệm ấy. Thế mà như lịch sử cho thấy, gần 1000 năm qua, dù ở dưới chế độ Phong kiến, chế độ Pháp thuộc rồi chế độ Cộng hòa (tại miền Nam), Dân Việt chúng ta, về phương diện chính trị, đã luôn đoàn kết trên dưới một lòng chống đủ ngoại thù xâm lược đến từ Bắc phương lẫn Tây phương (tiêu biểu là Hội nghị Diên Hồng triều Trần), đã bắt đầu phát huy tinh thần dân chủ trong chế độ Pháp thuộc và chế độ Cộng hòa ở miền Nam (tiêu biểu là quyền ngôn luận và nền báo chí tương đối tự do trong hai chế độ ấy); về phương diện pháp luật thì đã nỗ lực xây dựng được một nền pháp chế tương đối công minh và nhân bản mà vua lẫn dân đều phải tuân giữ (tiêu biểu là Luật Hồng Đức triều Lê, vốn nổi tiếng khắp thế giới), đã thiết lập được một số định chế để ngăn chặn khuynh hướng chuyên quyền độc tài của vua chúa lẫn quan lại (tiêu biểu là chức quan ngự sử mà hầu như triều đại nào cũng có và cơ cấu làng xã họ tộc với quy tắc bất thành văn “phép vua thua lệ làng”); về phương diện văn hóa thì đã biết quý chuộng chữ nghĩa thánh hiền, tuyển chọn nhân tài từ mọi tầng lớp không phân biệt, thường xuyên theo chính sách chiêu hiền đãi sĩ (tiêu biểu là Văn miếu, Võ miếu và trường Quốc Tử giám từ triều Lý, vốn đã đào tạo ra hàng vạn nhân tài cho đất nước trong hơn 700 năm tồn tại); đã tạo một môi trường thuận lợi cho bao tuyệt tác văn chương chào đời (tiêu biểu như Truyện Kiều của Nguyễn Du, Chinh phụ ngâm của Đặng Trần Côn, Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu…); đã tôn trọng các tôn giáo và duy trì tinh thần đạo giáo hòa đồng (tiêu biểu là sự du nhập và phát triển của Phật giáo, Khổng giáo, Lão giáo, Công giáo, Hồi giáo, Tin lành…; sự xuất hiện và nở rộ của các tôn giáo bản địa như Cao đài, Hòa hảo…); trên phương diện xã hội dân sinh thì đã luôn tôn trọng quyền tư hữu đất đai của nhân dân, dẫu có quan niệm “đất vua chùa làng”, dù mỗi chế độ hay mỗi triều đại có những chính sách điền địa khác biệt (tiêu biểu là Luật Người cày có ruộng thời Đệ nhị Cộng hòa ở miền Nam), đã luôn vui sống tại nơi chôn nhau cắt rốn, trên mảnh đất hình chữ S mà Tổ tiên đã để lại trong niềm tôn trọng tình nghĩa đồng bào, trong ý thức bảo vệ môi trường sinh thái.
Lẽ ra, trong tinh thần chuẩn bị xa và gần cho Đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, các giá trị văn minh nhân bản mà bao thế hệ Việt tộc đã dày công xây dựng đó phải luôn được tưởng nhớ, đề cao và thể hiện. Thế nhưng, qua hơn nửa thế kỷ dưới chế độ Cộng sản, Dân Việt đã đau đớn nhìn thấy lãnh thổ và lãnh hải mất từng mảng lớn vào tay quân bành trướng Đại Hán (qua các công hàm, hiệp ước đầy khiếp nhược), lãnh đạo CS chưa bao giờ đoàn kết thực sự với nhân dân để chống ngoại bang xâm lược, còn cấm cản, bỏ tù những ai biểu lộ thái độ phản đối Bắc triều. Quyền tự do ngôn luận, vốn là quyền tiên khởi, thì bị hoàn toàn triệt tiêu; báo giấy, báo hình, báo điện tử và các phương tiện truyền thông xã hội đều nằm trong tay đảng và nhà nước; các nhà dân báo tự do bị sách nhiễu cầm tù, các tờ dân báo độc lập bị truy lùng cấm cản. Luật pháp chỉ được áp dụng và áp dụng khắt khe cho thường dân, còn đảng và nhà nước thì được miễn trừ, đảng viên và cán bộ thì được nhẹ tay, châm chước hay thoát khỏi. Luật rừng luật tiền thay thế luật pháp, pháp quyền thế chỗ pháp trị. Cơ chế chính trị đảng quyền, độc tài và toàn trị tiêu diệt hết mọi nhân quyền và dân quyền, biến tam quyền phân lập thành tam quyền phân công dưới cây gậy chỉ huy của đảng; công an và quân đội trở thành công cụ trong tay kẻ cầm quyền và chỉ phục vụ kẻ cầm quyền. Giáo dục thì loại trừ người nghèo (vì đủ thứ học phí và phụ phí), phân biệt chính kiến (chuyên môn không bằng chính trị); việc tuyển chọn nhân tài và viên chức nhà nước thì theo tiêu chuẩn đảng tịch, thân thích và tiền bạc; nhiều trí thức của đất nước bị bỏ phế hay cầm tù vì bất đồng quan điểm với đảng, cụ thể như luật sư Lê Công Định, bác sĩ Nguyễn Đan Quế, giáo sư Phạm Minh Hoàng. Văn chương, nghệ thuật nằm dưới vòng kim cô của đảng, phải phục vụ mục tiêu chính trị của đảng; trong hơn nửa thế kỷ chẳng có tác phẩm giá trị nào xuất hiện ngoại trừ những tác phẩm mang tính đối kháng hay phê bình chế độ. Các tôn giáo thì bị nhà cầm quyền tìm cách kiểm soát, khống chế, xâm nhập, lũng đoạn và làm thoái hóa bản chất: trở thành vật trang trí hay biện hộ viên cho chế độ; các tín hữu đấu tranh cho tự do tôn giáo, công bằng xã hội hay dân chủ nhân quyền thì bị đàn áp. Toàn bộ đất đai đều thuộc quyền quản lý (có nghĩa là quyền sở hữu) của nhà nước (thực tế là của đảng viên cán bộ có chức quyền); nhân dân (cá nhân, dòng tộc, giáo hội) chỉ còn quyền sử dụng, thành thử phải chịu bao điêu đứng trong sinh sống và hoạt động. Nạn dân oan và giáo oan ngày càng gia tăng cách thê thảm. Chính vì thế mà hơn ba triệu người đã đau đớn rời bỏ quê cha đất tổ, đứt ruột từ giã nơi chôn nhau cắt rốn vì không chịu nổi chế độ phi nhân hà khắc, gian dối tàn bạo. Một nửa đã thành công đến được bến bờ tự do, nửa còn lại đã phải trả giá bằng tử vong hoặc bằng thảm nạn: bị cướp bóc, hãm hiếp, đánh đập trên biển, giữa rừng… Xã hội Việt thì thiếu vắng nghĩa đồng bào tình nhân loại, con người Việt như đang dẫm đạp nhau mà sống, đất nước Việt thì ngày càng suy thoái ô nhiễm về môi trường…
Chính vì không phát huy được tinh thần Thăng Long đúng nghĩa -do não trạng tự tôn là chóp bu tiến hóa nhân loại, đỉnh cao trí tuệ loài người, cộng với tâm địa gian trá bất công, duy vật vô thần, hận thù bạo lực- đảng và nhà cầm quyền CSVN mới mừng kỷ niệm Thăng Long với kiểu cách ngoại diện, phung phí, khoe mẽ, với đầu óc xu nịnh, nô lệ, khiếp nhược lân bang, với ý đồ mánh mung, cơ hội, chụp giựt, bòn rút công quỹ, với những sản phẩm văn hóa vừa lai căng, vừa bôi bác, vừa tốn kém, vừa giả tạo.
Có người đã đề nghị làm lại hai bộ phim ngốn 300 tỷ nói trên, làm lại con đường gốm sứ vô duyên và nứt vỡ, cũng như thay đổi nhiều chương trình biểu diễn khác… Nhưng dù có thực hiện được những việc ấy, cuộc kỷ niệm 1000 năm Thăng Long vẫn vô nghĩa nếu không tưởng nhớ, đề cao và khôi phục những giá trị văn hóa đầy nhân bản của Dân tộc xoay quanh tâm điểm là con người.
VIET CONG MUNG QUOC KHANH QUAN THAY TAU CONG BANG LE HOI 1000 NAM THANG LONG DOI TRA
1000 năm Thăng Long
Kính thưa Toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước.
Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đang tưng bừng chuẩn bị Đại lễ kỷ niệm việc vua Lý Thái Tổ, cách đây 1000 năm, đã chọn đất Thăng Long (Hà Nội hiện giờ) làm thủ đô của nước Việt, khai mở một thời đại trong đó dân Việt thoát khỏi vòng lệ thuộc Trung Hoa, sống độc lập tự chủ.
1- Theo chính sử của Dân tộc như Đại Việt Sử ký Toàn thư của Ngô Sĩ Liên, Khâm định Việt sử Thông giám Cương mục của Quốc sử quán triều Nguyễn và Việt Nam Sử lược của Trần Trọng Kim, thì việc xây cất thành Thăng Long khởi sự vào tháng 7 (âm lịch) đầu thu năm Canh Tuất (1010), tương đương với ngày 10 tháng 08 dương lịch. Như thế Đại lễ kỷ niệm phải mừng vào mồng 10 tháng 08 năm 2010. Thế nhưng nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã tự ý chọn thời điểm khai mạc đại lễ vào ngày 01 tháng 10 là quốc khánh của Trung Hoa Cộng sản và bế mạc vào ngày 10 tháng 10 là quốc khánh của Trung Hoa Dân quốc (Đài Loan).
Đây vừa là hành vi xúc phạm biểu tượng thiêng liêng của Thăng Long, một biểu tượng nói lên tinh thần tự chủ độc lập của đất nước, ý thức bảo vệ lãnh thổ của Dân tộc suốt 1000 năm qua, vừa là thái độ sỉ nhục anh linh của hàng triệu con Hồng cháu Lạc đã đem xương máu chống quân xâm lược Bắc phương suốt dòng lịch sử để bảo vệ nền độc lập Tổ quốc cũng như sự toàn vẹn lãnh thổ, vừa là ý đồ của đảng CSVN muốn Dân tộc và Đất nước lệ thuộc Trung Quốc hơn nữa, như đã lệ thuộc kể từ thời đảng Lao động chịu sự điều khiển của Mao Trạch Đông.
2- Dù là chế độ Phong kiến rồi chế độ Pháp thuộc, 1000 năm qua cũng là thời đại trong đó Dân tộc Việt Nam chúng ta:
- đã luôn đoàn kết trên dưới một lòng chống ngoại thù xâm lược (tiêu biểu là Hội nghị Diên Hồng triều Trần),
- đã nỗ lực xây dựng được một nền luật pháp tương đối công minh và nhân bản mà vua dân đều phải tuân giữ (tiêu biểu là Luật Hồng Đức triều Lê),
- đã biết quý chuộng chữ nghĩa thánh hiền, tuyển chọn nhân tài từ mọi tầng lớp, thường xuyên theo chính sách chiêu hiền đãi sĩ (tiêu biểu là Văn miếu và Quốc Tử giám từ triều Lý),
- đã tạo một môi trường thuận lợi cho bao tác phẩm văn chương xuất hiện (tiêu biểu như Truyện Kiều của Nguyễn Du),
- đã xây dựng được một số định chế để ngăn chặn khuynh hướng chuyên quyền độc tài của quân vương và triều đình (tiêu biểu là chức quan ngự sử và cơ cấu làng xã họ tộc với ngạn ngữ “Phép vua thua lệ làng”),
- đã tôn trọng các tôn giáo và duy trì tinh thần tôn giáo hòa đồng (tiêu biểu là sự du nhập và phát triển của Phật giáo, Khổng giáo, Lão giáo, Công giáo, Hồi giáo, Tin lành…; sự xuất hiện của các tôn giáo bản địa như Cao đài, Hòa hảo, Bửu sơn Kỳ hương…),
- đã luôn tôn trọng quyền tư hữu đất đai của nhân dân, dù mỗi chế độ hay mỗi triều đại có những chính sách điền địa khác biệt (tiêu biểu là Luật Người cày có ruộng thời Đệ nhị Cộng hòa),
- đã bắt đầu phát huy tinh thần dân chủ trong chế độ Pháp thuộc và chế độ Việt Nam Cộng hòa (tiêu biểu là quyền ngôn luận và nền báo chí tương đối tự do trong hai chế độ này).
- đã luôn vui sống tại nơi chôn nhau cắt rốn, trên mảnh đất hình chữ S mà Tổ tiên đã để lại trong niềm tôn trọng tình nghĩa đồng bào, bảo vệ môi trường thiên nhiên.
• Lẽ ra, trong tinh thần chuẩn bị xa và chuẩn bị gần cho Đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, các giá trị văn minh nhân bản mà bao thế hệ Việt tộc đã dày công xây dựng đó phải luôn được tưởng nhớ, đề cao và thể hiện.
• Thế nhưng, qua hơn nửa thế kỷ dưới chế độ Cộng sản, Dân tộc Việt đã đau đớn nhìn thấy:
- lãnh thổ và lãnh hải mất từng mảng lớn vào tay quân bành trướng Đại Hán, lãnh đạo CS chưa bao giờ đoàn kết thực sự với nhân dân để chống ngoại bang xâm lược.
- luật pháp chỉ được áp dụng và áp dụng khắt khe cho thường dân, còn đảng và nhà nước thì được miễn trừ, đảng viên và cán bộ thì được nhẹ tay, châm chước hay thoát khỏi.
- giáo dục loại trừ người nghèo (vì đủ thứ học phí và phụ phí), phân biệt chính kiến (hồng hơn chuyên); việc tuyển chọn nhân tài và viên chức nhà nước thì theo tiêu chuẩn đảng tịch, thân thích và tiền bạc; nhiều trí thức của đất nước bị bỏ phế hay cầm tù vì bất đồng quan điểm với đảng.
- văn chương, nghệ thuật nằm dưới vòng kim cô của đảng, phải phục vụ mục tiêu chính trị do đảng đề ra; chẳng có tác phẩm giá trị nào xuất hiện ngoại trừ những tác phẩm mang tính đối kháng hay phê bình chế độ.
- cơ chế chính trị đảng quyền, độc tài và toàn trị tiêu diệt hết mọi nhân quyền và dân quyền, biến tam quyền phân lập thành tam quyền phân công dưới sự chỉ đạo hoàn toàn của đảng; công an và quân đội trở thành công cụ trong tay đảng và chỉ phục vụ đảng; bàn tay sắt của đảng áp đặt từ trung ương tới địa phương.
- các tôn giáo bị đảng và nhà cầm quyền tìm cách kiểm soát, khống chế, xâm nhập, lũng đoạn và làm thoái hóa bản chất: trở thành đồ trang trí hay biện hộ viên cho chế độ; các tín hữu đấu tranh cho tự do tôn giáo, công bằng xã hội hay dân chủ nhân quyền thì bị đàn áp.
- toàn bộ đất đai đều thuộc quyền quản lý (thực chất là quyền sở hữu) của nhà nước (thực tế là của đảng viên cán bộ có chức quyền); nhân dân (cá nhân, dòng tộc, giáo hội) chỉ còn quyền sử dụng, thành thử phải chịu bao điêu đứng trong sinh sống và hoạt động.
- quyền tự do ngôn luận, vốn là quyền đầu tiên, bị hoàn toàn triệt tiêu; báo chí và các phương tiện truyền thông khác đều nằm trong tay đảng và nhà nước; các nhà dân báo độc lập bị sách nhiễu, ngăn chận, cầm tù.
- hơn ba triệu người đã đau đớn rời bỏ quê cha đất tổ, đứt ruột từ giã nơi chôn nhau cắt rốn vì không chịu nổi chế độ phi nhân hà khắc, gian dối tàn bạo. Trong đó, một nửa đã thành công đến được bến bờ tự do, nhưng một nửa đã phải trả giá cho việc tìm tự do bằng cái chết hoặc bằng thảm nạn: bị cướp bóc, hãm hiếp, đánh đập trên biển, giữa rừng, trong tù (khi bị bắt lại)… Xã hội Việt Nam thì thiếu vắng tình nhân loại nghĩa đồng bào, đánh mất ý thức bảo vệ môi trường sống...
• Đang khi đó, Tuyên ngôn Thiên niên kỷ (cũng lại 1000 năm) của Liên Hiệp Quốc (1) mà Việt Nam đã phê chuẩn, có nêu một số giá trị căn bản giữ vai trò thiết yếu trong quan hệ quốc tế của thế kỷ 21 (để thế giới cùng nhau phát triển theo chiều hướng toàn cầu hóa) là:
- Về tự do: Điều hành đất nước theo nguyên tắc dân chủ, có sự tham gia của người dân và trên căn bản ý chí của người dân.
- Về bình đẳng: Không được phép tước đoạt cơ hội thụ hưởng kết quả từ hoạt động phát triển của bất cứ cá nhân nào hoặc Dân tộc nào.
- Về khoan dung: Con người phải tôn trọng lẫn nhau, trong sự đa dạng về tín ngưỡng, văn hóa và ngôn ngữ.
Tuyên ngôn Thiên niên kỷ còn nêu rõ ý thức và hành động cho hòa bình, an ninh và giải trừ quân bị, cho việc phát triển và xóa đói giảm nghèo, cho việc bảo vệ môi trường sinh sống, nhân quyền dân chủ và bảo vệ những người dễ bị tổn thương… Thế nhưng, trong tất cả những ghi nhận trên của văn kiện quốc tế này, Việt Nam cho đến hôm nay vẫn chưa thực hiện được điều gì cả, trái lại đảng thống trị và nhà cầm quyền CS còn làm cho đất nước, xã hội Việt Nam ngày càng tệ hại và cuộc sống nhân dân ngày càng khốn khổ.
3- Thông tin lại cho biết nhà cầm quyền đã bỏ ra một số tiền khổng lồ là 4 tỷ rưỡi đôla (tiền thuế do nhân dân đóng góp, gần tương đương 10% ngân sách quốc gia) để chi tiêu hoang phí (và để tha hồ tham nhũng) vào việc tổ chức với những hình thức phô trương hết sức vô ích, như làm 101 trống đồng, 1000 trống da, 1000 bức tượng rồng thời Lý, những cổng chào, những phù điêu phi nghệ thuật và vô ý nghĩa, như sơn lại phố cổ Hà Nội, làm mới thay vì phục dựng các di tích, như tổ chức lễ khai mạc với diễu binh, diễu hành, biểu diễn trực thăng với khoảng 10 ngàn người tham dự, chi hàng trăm tỷ để đóng những cuốn phim lịch sử, chi hàng chục tỷ cho một số báo đưa tin đại lễ. Đang lúc đó, nhân dân trong nước thiếu thốn mọi bề, đặc biệt là thiếu trường học, bệnh viện, cầu qua sông….
Ngoài ra, việc đóng những cuốn phim lịch sử với đạo diễn Tàu, trường quay Tàu, phong cách Tàu, diễn viên phụ Tàu; việc lợi dụng Đại lễ kỷ niệm để tuyên truyền cho đảng Cộng sản Việt Nam lẫn Trung Quốc, để lập dự án ăn cướp đất đai nhà cửa của nhân dân, tất cả chỉ làm cho dân tình càng thêm ngao ngán, phẫn nộ và cùng cực.
4- Do đó Khối 8406 chúng tôi tuyên bố:
- Đảng và nhà cầm quyền độc tài toàn trị CS hiện đang làm những việc rất lố bịch và tệ hại, trái với ý chí của Tiền nhân, tinh thần của Đại lễ và ý nghĩa của biểu tượng Ngàn năm Thăng Long.
- Qua Đại lễ Ngàn năm Thăng Long mang đậm dấu ấn Trung Cộng như thế, Đảng và nhà cầm quyền độc tài toàn trị CS ngang nhiên xác nhận: thời kỳ Bắc Thuộc kiểu mới thế kỷ XXI đang ngày càng rõ ràng hiện thực, với tình hình đất, rừng, biển và nhiều nguồn lợi kinh tế khác của Tổ quốc Việt Nam mất dần vào tay Trung Cộng, với tình trạng Đất nước ngày càng lệ thuộc Trung Cộng về chính trị, kinh tế, văn hóa, ngoại giao, an ninh quốc phòng.
- Đảng và nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam hiện nay cũng như trong quá khứ do đó phải chịu trách nhiệm hoàn toàn trước Dân tộc và lịch sử về những hành động cực kỳ tai hại và mù quáng gây nên nguy cơ mất nước kiểu mới này (2).
- Kỷ niệm Ngàn năm Thăng Long cần phải được mừng không phải với việc tổ chức những lễ lạc hoành tráng, những hội hè rỗng tuếch, những trình diễn lãng phí, mà là với việc tưởng niệm, đề cao và khôi phục những giá trị văn hóa đầy nhân bản của Dân tộc nói trên xoay quanh tâm điểm là con người.
Việt Nam, ngày 12 tháng 09 năm 2010.
Ban Đại diện Lâm thời Khối 8406
1. Kỹ sư Đỗ Nam Hải - 441 Nguyễn Kiệm, P. 9, Q. Phú Nhuận, Sài Gòn, Việt Nam.
2. Giáo sư Nguyễn Chính Kết - đang vận động dân chủ tại hải ngoại.
3. Linh mục Nguyễn Văn Lý - đang điều trị bệnh dưới dạng quản thúc tại Nhà Chung Tòa Tổng Giám mục Huế, 69 Phan Đình Phùng, Huế, Việt Nam.
4. Linh mục Phan Văn Lợi - đang bị quản chế tại gia ở 16/46 Trần Phú, Huế, Việt Nam.
Trong sự hiệp thông với cựu quân nhân Trần Anh Kim, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa và nhiều tù nhân chính trị, tôn giáo khác đang ở trong lao tù cộng sản.
Friday, July 6, 2007
Chủ nghĩa Mác Lê Nin thì phải theo bốn trụ cột
Khác biệt giữa chủ nghĩa Mác Lê Nin (xhcn khoa học) và chế độ tự do dân chủ thật sự
Vài nét về Khác biệt giữa chủ nghĩa Mác Lê Nin (xhcn "khoa học") và chế độ tự do dân chủ thật sự
Đảng nào theo chủ nghĩa Mác Lê Nin thì phải theo bốn trụ cột:
Trụ cột
thứ nhất là học thuyết đấu tranh giai cấp.
Thứ hai, đấu tranh giai cấp của giai cấp công nhân phải đi đến chuyên chính vô sản.
Thứ ba, là đảng Cộng sản phải độc quyền lãnh đạo, tuyệt đối không chia quyền ấy cho bất cứ ai.
Điều thứ tư, là chủ nghĩa tập trung dân chủ. Tôi xin nhắc lại, chủ nghĩa tập trung dân chủ chứ không phải chủ nghĩa dân chủ tập trung. Chủ nghĩa tập trung dân chủ, đó là nguyên tắc tổ chức của đảng và của hệ thống chính quyền do đảng độc tôn.
Những vấn đề đó là những vấn đề cơ bản, đó là nội hàm của chủ nghĩa Mác Lê Nin.
*
***
*
Từ bỏ chủ nghĩa Mác Lênin có cái nội dung cụ thể của nó. Nội dung ấy gồm sáu điểm.
Một là xoá bỏ điều bốn trong hiến pháp, tức là xoá bỏ cái quyền độc tôn thống trị của đảng trong xã hội.
Thứ hai là tách rời đảng ra khỏi chính quyền nhà nước.
Thứ ba là tổ chức đầu phiếu dân chủ và tự do.
Thứ tư là ban hành các quyền tự do dân chủ cho nhân dân, cho tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do tôn giáo.
Đồng thời, thứ năm là phải xoá bỏ ngay những đạo luật hay những quy định (vi phạm quyền cơ bản của con người, vi phạm hiến pháp, Công pháp quốc tế) dưới luật chẳng hạn như nghị định 31CP mà do chính tay ông Kiệt ký, ... đi ngựơc lại với quyền tự do dân chủ của người dân chẳng hạn như nghị định 31CP do chính ông Kiệt ký trước đây và thứ sáu là xây dựng một xã hội dân sự tại Việt Nam.
Điểm thứ sáu là xây dựng một xã hội dân sự ở Việt
Đó là những điểm cơ bản đó là những điểm cụ thể để xoá bỏ chuyên chính vô sản, xóa bỏ chế độ cực quyền toàn trị ở trong nước để tiến tới một chế độ dân chủ đích thực, tạo điều kiện cho đất nước tiến lên mạnh mẽ và thoát khỏi nguy cơ tụt hậu.
Vấn đề đặt ra rõ ràng phải là như vậy nhưng vì sao ông Kiệt không dám đụng đến, vì sao ban lãnh đạo không dám đụng đến vì đụng đến là đụng đến quyền lợi giai cấp của họ, đó là giai cấp thống trị, giai cấp quan liêu mà hiện nay đang thống trị đất nước. Chính vì vậy mà người ta phải nói quanh, nói mơ hồ, nói để mà nói.
Đó là điểm tôi muốn nói về chủ nghĩa Mác Lê Nin mà ông Kiệt nêu lên
*
***
*
Vài nét sơ lược về chế độ độc tài toàn trị, về cncs về mặt thực hành:
+ Về mặt lý thuyết, triết lý, tư tưởng : rất tốt đẹp, như mơ, nhưng phản tự nhiên, phi nhân bản, phản dân chủ, phản khoa học, phản tiến hóa nhân loại, hoàn toàn hoang tưởng, chỉ thuần túy lừa bịp ! Đó là : "thế giới đại đồng, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu !", "bãi bỏ quyền tư hữu", "kinh tế tập trung, chỉ đạo";
+ Về mặt thực hành : nó dựa trên những căn bản, với 1 tổ chức khép kín sau :
a/ bưng bít, bịt miệng, độc quyền tuyên truyền giả dối, xuyên tạc sự thật, bôi nhọ, vu cáo, chụp mũ những người khác quan điểm cs, chính sách ngu dân (ngân sách dành cho giáo dục, y tế rất thấp)
Đảng kiểm soát tất cả truyền thông, thông tin (hơn 600 tờ báo đảng, TV, radio, firewall internet )
b/ lẽ phải và công lý nằm ở bạo lực, khủng bố, nòng súng, nhà tù (đảng, nhà nước), theo cái "lý" (quyền lợi) của đảng : ngân sách dành cho quân đội, công an, nhà tù rất cao !
c/ xài luật rừng, luật miêng, đe dọa, côn đồ (vi phạm hiến pháp, công ước quốc tế)
** Những đặc điểm của chế độ độc tài, nhất là độc tài tòan trị cộng sản, như sau :
1) Một ý thức hệ Nhà nước bắt buộc ( une idéologie de l’Etat obligatoire) ;
2) Ðộc đảng có nhiệm vụ quản chế dân ( Parti unique avec le but d’encadrer la masse) ;
3) Ðộc quyền bạo lực ( Monopole de violence) :
4) Ðộc quyền phương tiện truyền thông ( Monoploe des moyens de communication) ;
5) Khủng bố dân ( Terreur de masse) ;
6) Kinh tế tập trung trong tay nhà nước ( Economie centralisée),
7/ Tướt đoạt của cải, nhân quyền, dân quyền (thuế, ngân hàng, đất đai, hợp tác xã, nguồn phân phối sản xuất lao động, xuất cảng lao nô, khống chế và kiểm soát bao tử dân, xin-cho, xin-chờ-không cho, ...)
8/ Quốc hội, Tòa án (tư pháp), Nhà nước (hành pháp) là công cụ của đảng, phục vụ cho quyền lực quyền lợi của đảng !
9/ Tất cả những tổ chức ngoại vi cũng là công cụ của đảng : mặt trận tổ quốc, hội, đoàn, tổ chức, tập hợp, công ty, tập hợp, tôn giáo quốc doanh, ... (kể cả ở ngoài nước);
Bộ chính trị đcsvn đứng ngoài hiến pháp, ngồi xổm lên HP, chỉ đạo TẤT CẢ mọi sinh hoạt của đất nước (quốc hội, tư pháp, hành pháp, quân đội, công an, báo chí, TV, radio, đoàn, đội, hội, nghiệp đoàn, ....)
Đảng cs đặt lợi ích của đảng lên trên lợi ích của dân tộc, tổ quốc !!! ( chủ nghĩa tam vô: vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo)
Đó là tinh thần quốc tế vô sản, tuân thủ tuyệt đối chỉ đạo của cs quốc tế, thành trì cách mạng xhcn !!!
*
***
*
Sự hình thành và Cơ cấu của Quốc hội ở những nước độc tài toàn trị ra sao ?
Một nhóm nhỏ người (12-30 người) trong cái gọi là Bộ chính trị, dành giựt chia chác nhau đa số ghế (trên 90%) trên tổng số ghế của quốc hội (bù nhìn). Những số ghế này sẽ được bầu bán cho những đảng viên trung thành với đảng. Những đảng biểu ứng cử này , sau khi "mua" chức, sẽ gỡ gạc lại khi nhiệm chức qua tham nhũng. Những số ghế còn lại sẽ dành cho ứng cử viên tự do và sẽ được sàn lọc qua cái gọi là những hiệp thương chủ trì bởi Mặt trận tổ quốc, công cụ phù phép bù nhìn của bộ chính trị cs, nghĩa là chỉ những ai thân (biết gật đầu vô điều kiện) bộ chính trị mới được chọn.
Bộ chính trị chỉ định những đảng biểu sẽ biến thành "dân biểu" qua những thủ thuật ép dân đi bầu "tự do". Những vị như thủ tướng, ... cũng có chân trong quốc hội, vừa đá bóng vừ thổi còi, nghĩa là hành pháp lại càng không độc lập với lập pháp (quốc hội) như ở những nước dân chủ thật sự.
Quốc hội bù nhìn chế ra hiến pháp, luật pháp phục vụ cho quyền lực và quyền lợi độc tôn của Bộ chính trị, đảng cộng sản theo cương lĩnh của đảng, cụ thể là điều 4 hiến pháp (sao chép điều 6 HP cs Liên Xô), xác nhận vai trò "độc quyền lãnh đạo" của đảng cộng sản, người tung kẻ hứng rất ngoạn mục và bịp bợm.
Như vậy, Bộ chính trị sẽ đứng ngoài và ngồi xổm trên hiến pháp, luật pháp, xem thường nhân dân.
Để qua mặt công luận thế giới, mị dân, Hiến pháp của cs là hiến pháp dân chủ giả hiệu, đầy tính hình thức, có đầy đủ những cụm từ cần thiết (mà qua thực hành, luật lệ, nghị định cs sẽ tướt đoạt cả) : tự do, dân chủ, nhân quyền, dân quyền, dân tộc, nhân dân, đoàn kết, ... Một sự lừa bịp trắng trợn.
Quốc hội "là nơi có quyền lực cao nhất cả nước", nhưng thực chất là công cụ của đảng. Vì sao ? Hãy nhìn cách dàn dựng, tổ chức ứng cử và bầu cử :
0- QH làm việc dưới sự chỉ đạo của Bộ chính trị cs
a- trên nguyên tắc, hiến pháp có giá trị cao nhất cả nước mà mọi người bắt buộc phải tuân thủ, kể cả những ông trong Bộ chính trị cs.
b- đảng đứng ngoài và ngồi xổm lên hiến pháp ! Đặc biệt là Bộ chính trị đảng !
c- MTTQ chọn người (của đảng) ra ứng cử; duyệt xét những người ứng cử tự do và loại bỏ với những lý do rất tùy tiện, ngụy biện dàn dựng.
d- ép dân phải "tự do" đi bầu những người đảng cử với nhiều thủ đoạn độc tài (hộ khẩu, gây khó khăn trong cuộc sống)
e- dân muốn xong chuyện, yên thân, đi bầu cho qua, không quan tâm đến kết quả đã biết trước ! Sau đó, đảng tuyên truyền là bầu cử thành công ! Thực chất là những "đảng biểu" nghị gật, làm việc theo chỉ đạo của đảng !!
f- quốc hội ra hiến pháp, làm luật, đưa đảng " độc quyền lãnh đạo ", ra luật phục vụ cho lợi ích của đảng, bảo vệ đảng, đàn áp và khống chế dân !!
Xét về thủ tục ứng cử bầu cử, theo luật pháp quốc tế, thì kết quả bầu cử này là VÔ GIÁ TRỊ, vì quyền tự do của người dân không được tôn trọng và bảo vệ ! Dân không có nhiều chọn lựa tự do, dân bị ép đi bầu để yên thân trong cuộc sống, làm ăn, học hành, ... !!
Để có vẻ dân chủ, những nước độc tài còn tô vẽ thêm bằng cách cho ra hơn 600 tờ báo dưới quyền chỉ đạo của ban văn hóa và tư tưởng của đảng mà dân thường không biết rõ.
Cơ cấu của hệ thống chính trị độc tài toàn trị có vẻ như dân chủ, nhưng với tam quyền PHÂN CÔNG (hành pháp, lập pháp, tư pháp) dưới sự chỉ đạo của BCT và quyền lực thứ tư là truyền thông phụ thuộc hoàn toàn vào đảng.
Bầu QH 20/5/2007
Nước VN có khoảng 3,1 triệu đảng viên cs; 85,1 triệu dân
Trên 85% là đảng biểu; gần 15% là thân đảng;
Cuối cùng (số dân biểu) đại diên dân 85,1-3,1 triệu người là dưới 10% qua những kỳ hiệp thương tráo trở của MTTQ cs !! Khoảng trên 300 người tự ứng cử, qua 3 kỳ "lọc" (hiệp thương) còn lại 30 người, qua kỳ "ép" dân đi bầu còn lại 1 người "trúng cử".
Trước khi "bầu cử", NGUYEN PHU TRONG, Chủ Tich Quốc Hội Cộng Sản ra chỉ thị để động viên những vị "đảng cử" đóng kịch, về bầu cử ngày 20-5-2007: " Phải có lãnh đạo, nhưng lãnh đạo thế nào để người ta không nói mình định hướng hết rồi. Phải tránh gò ép về thời gian, định hướng để gây bức xúc trong nhân dân , tránh để dân hiểu rằng bầu cử chỉ là đóng kịch !!".
Như vậy QH này không phải là của dân như nhà văn Hoàng Tiến đã nói. QH này (từ 60 năm qua) không chỉ là QH bù nhìn, phục vụ theo chỉ đạo, quyền lợi của Bộ chính trị đảng thì là gì ???
*
***
*
Hệ quả của cơ cấu độc tài, cực quyền này là gì ?
- đa số đảng viên có thể làm chuyện bất công, phi pháp, phi đạo lý mà không bị trừng trị thích đáng, kịp thời.
- xã hội đầy dẫy những bất công.
- đất nước sẽ tụt hậu, nhân dân sẽ ươn hèn, đạo lý băng hoại, văn hóa suy đồi.
- khoảng cách giàu nghèo càng lúc càng tăng khủng khiếp, giữa một nhóm nhỏ người có quyền lực và đại đa số nhân dân.
- bộ chính trị có thể dâng đất và biển (bán nước) cho ngoại bang một cách dễ dàng như đã xảy ra, để mong được bảo hộ và giữ quyền lực.
- ngoại bang chỉ cần mua chuộc, áp đảo, đe dọa ... những người trong BCT này để thôn tính và đồng hóa đất nước.
- tốn kém rất nhiều tiền thuế của dân mà chẳng lợi ích gì cho dân cả, vì phải nuôi 2 bộ máy chồng chéo là đảng và nhà nước để kiểm soát và mị dân. Luôn mượn tiếng "nhân dân" để kết án chụp mũ người khác chính kiến, để xin tiền quốc tế, nhưng phục vụ cho đảng là chánh.
*
***
*
Xã hội DÂN QUYỀN tự do dân chủ, ứng cử tranh cử và bầu cử tự do & công bằng ??
Tóm tắt:
Thế nào là một quốc hội thực sự của dân, do dân, vì dân ??
Những điều kiện sau đây phải được thỏa :
1/ tự do ứng cử (không qua 1 tổ chức sàng lọc, loại bỏ -đấu tố- của đảng, tổ chức nào cả! thực tế: đảng chọn những đảng biểu, chỉ định bởi đảng, phục vụ cho lợi ích của đảng; vì không có đa đảng) : KO (cụ thể qua những kỳ bầu cử)
2/ tự do tranh cử (ko có, theo ông NV Yểu, phó chủ nhiệm ở QH) : KO
3/ tự do bầu cử ( cưỡng ép đi bầu ! vi hiến !) : KO
4/ đa đảng đa nguyên để bảo đảm có những chính sách, đường lối khác nhau trong việc điều hành quốc gia: KO
5/ có sự giám sát độc lập (về ứng cử, tranh cử, bầu cử, kiểm phiếu), của quốc tế thì càng tốt : KO
Như vậy đó chỉ là một cuôc bầu cử bịp "độc đảng cử, ép dân bầu" !!
*
***
*
Kết luận:
- Quốc hội cs này không đại diện cho dân, vì 4 điều kiện trên không thỏa, và không có tự do ứng cử, tranh cử, bầu cử ! Dân bị cưỡng bức đi bầu bất công "độc đảng cử dân bầu" ; đảng biểu sẽ phục vụ lợi ích của đảng !
- phải hủy bỏ điều 4 HP phi lý : đảng dàn dựng cho ra QH bù nhìn; QH ra điều 4 HP đưa đảng lên, ... ra luật rừng vi hiến, vi phạm công pháp quốc tế;
- Ngay từ năm 1946, QH đã là vô giá trị, chỉ thuần túy là hình thức. Về mặt thực hành, QH làm việc theo chỉ đạo của BCT, trung ương đảng cs, phục vụ cho quyền lợi độc tôn độc tài của đảng cs mà thôi !
- phải có tự do ngôn luận, báo chí tư nhân, truyền thông (như ở những nước dân chủ thật sự, đó là quyền lực thứ tư trong xã hội)
- Phải có công bằng, minh bạch trong quá trình ứng cử, tranh cử, bầu cử, kiểm tra giám sát.
Cái vòng gian trá, lẫn quẫn, bất công từ 60 năm qua với ý đồ duy nhất là mãi mãi bảo vệ quyên lực, quyền lợi độc tôn của đcsvn !!
Như vậy, bầu cử này là "tự do dân chủ" bịp bợm, không công bằng; quốc hội này vô giá trị.
Việc tẩy chay bầu cử là tự nhiên dưới nhiều hình thức như: trả thẻ cử tri, không tham gia, "bầu" đại vì bị ép buộc khéo léo.
Một cơ chế chính trị xã hội đặt nền tảng trên sự giả dối, đảng nói và làm dối buộc cả nước phải nói dối, luồn lách để sống sao cho thuận với đảng, để yên thân, lo làm ăn, kiếm sống, làm giàu nếu được (rất khó), đạp lên nhau mà sống.
Hệ quả tất yếu là đạo lý gia đình, xã hội không băng hoại sao được ??
*
***
*
Thực tế xã hội VN trong cơ chế cs sau 32 năm đã minh chứng sự thực quá rõ ràng, từ lý thuyết đến thực hành, đã bị ếm nhẹm từ 60 năm qua là:
Bản chất của cs là nô lệ chủ thuyết, cs quốc tế, phi dân tộc (theo cương lĩnh cs quốc tế và qua thực tế), dựa vào ngoại bang để trấn áp nhân dân, bảo vệ quyền lực độc tôn độc tài toàn trị và đặc quyền đặc lợi. Cs sẵn sàng cấu kết với ngoại bang để tự cứu đảng dù phải hy sinh quyền lợi dân tộc. Khi có tranh chấp với dân, cs trả lời bằng giả dối, bôi nhọ, vu cáo, chụp mũ, luật rừng, bạo lực, tù oan. Phương châm của cs là "lấy cứu cánh biện minh cho phương tiện", bất chấp đạo lý, nhân bản, lẽ phải của "cứu cánh". Cs khoát áo nhân dân, nhưng thực chất lại bóc lột, ăn bám, lợi dụng nhân dân; xem dân là nô lệ, là con tin, là món hàng đổi chác với tư bản !
Mục tiêu trước sau như một của HCM là bành trướng cncs ở Á châu, Đông Nam á, áp đặt Mac-Le lên toàn cõi VN, tiên phong làm "nghĩa vụ quốc tế vô sản cs". Chiến thuật có thể biến đổi tùy theo tình hình, nghiêng theo Liên Xô, Tàu, Tây, Mỹ, ... nhưng chiến lược KHÔNG thay đổi: độc tài toàn trị, đặt quyền lợi đảng csvn trên nhân dân, tổ quốc; bảo vệ "thành trì "XHCN", ... tư bản đỏ.
Đối với hcm (và csvn), người dân chỉ có 2 con đường, nếu không theo HCM (csvn) thì bị xem như kẻ thù (việt gian, phản quốc, chống phá "cách mạng", chống phá đảng và nhà nước cs, ...) và sẽ bị tiêu diệt, khủng bố, cô lập, bôi nhọ, vu khống, tù tội. Quan điểm này của csvn vẫn không thay đổi đến ngày nay !! Đây là thảm họa của dân tộc VN, của những người yêu nước chống thực dân và không theo cs. Người QG, họ ở giữa 2 lằn đạn, bị bắt buộc phải dựa vào Pháp, Mỹ (thế giới tự do) để chống lại chủ nghĩa cs, tự vệ chống lại sự xâm nhập phá hoại của cs vào miền Nam.
Về sự "lệ thuộc" thì dĩ nhiên 2 miền đều lệ thuộc ngoại bang vì nước nhỏ, nghèo, dân trí còn kém. Khác chăng là ở mức độ, và miền Bắc VN bưng bít sự thật quá nhiều qua chế độ độc tài toàn trị (kinh tế tập trung, chỉ huy) bạo tàn và tuyên truyền gian dối, trong khi miền Nam có cơ chế tốt, đúng đắn, hợp thời đai, hợp tiến hóa, phục vụ dân, đó là : tự do dân chủ, với kinh tế thị trường suốt 1955-1975.
(Sưu tầm, tổng hợp, bổ sung liên tục)
*
***
*
Bài liên quan:
- Sưu tầm tổng hợp trên NET
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2005/09/29/VoVanKietLettertoCSVN_NguyenMinhCan_NAn/
- http://www.googlesyndicatedsearch.com/u/rfavietnamese?q=Nguy%E1%BB%85n+Minh+C%E1%BA%A7n&hq=inurl:www.rfa.org/vietnamese&hl=en&ie=UTF-8&oe=UTF-8&start=10&sa=N
- Mối liên quan giữa HCM, Đảng CSVN và Đệ Tam Quốc Tế
- Tìm đọc thêm Cương lĩnh, điều lệ của đảng cs quốc tế, đảng csvn và luật báo chí.