Tuesday, May 1, 2007

VC quăng trái lựu đạn giết chết nhạc sĩ Minh Kỳ.

phạmtínanninh

Nha Trang là miền quê hương cát trắng

Có những đêm nghe vọng lại , ầm ầm tiếng sóng xa đưa

Nha Trang cánh đồng bao la bát ngát

Hương quê dâng lên ngào ngạt, hòa cùng sức sống yên vui

. . . . . . .

Ai ơi, người về cho ta nhắn với

Nha Trang quê hương dịu hiền, ngàn đời lòng tôi mến yêu”

VỀ CÁI CHẾT OAN KHUẤT CỦA NHẠC SĨ MINH-KỲ

Ai đã sinh ra và lớn lên ở Nha Trang, hoặc đã từng ghé lại đây đôi lần, đều không quên bài hát dễ thương này, mà cả một thời gian gần hai thập niên , đài phát thanh Nha Trang đã dùng làm nhạc hiệu mở đầu .

Cuối tháng 3/75, Nha Trang bị nhận chìm trong làn sóng đỏ. Người Nha Trang đã cùng chịu chung số phận. Kẻ bị giết, người bị tù đày, gia đình, bè bạn, thầy trò, chia ly tan tác. Số phận của nhạc sĩ Minh Kỳ, tác giả bài hát này (cùng nhiều bản nhạc về Nha Trang khác nữa) cũng đã gắn liền với định mệnh đau thương của thành phố mà ông đã được sinh ra, hết lòng yêu thương và đã gởi trọn lòng mình qua những dòng nhạc thiết tha trìu mến đó. Ông đã bị giết . Cái chết thê thảm và oan khuất của ông có lẽ được ít người Nha Trang, - dù còn ở trên quê nhà, hay tha phuơng khắp chốn - biết đến

Người viết bài này, có cái cơ duyên được ở chung cùng một trại tù với ông , và cũng đã được tâm sự cùng ông một vài ngày trước khi ông chết.

Đầu tháng 3/75, sau khi Ban Mê Thuột mất, những đơn vị từng sống chết với Cao Nguyên có lệnh triệt thoái. Tôi theo đơn vị, chỉ còn một phần tư quân số, lần lượt“di tản chiến thuật” vào Cam Ranh, rồi Vũng Tàu để tái tổ chức, trước khi tham dự những trận đánh cuối cùng “cô đơn và buồn tẻ” ở những địa danh xa lạ : Cần Giuộc, Bến Lức, thuộc tỉnh Long An, ngăn bước chân địch quân đang ồ ạt kéo về vây hãm Sài Gòn.

Ngày 28/4/75, tôi và cả vợ con , theo lời hẹn của người bạn chí thân, là SQ Hải Quân , có mặt tại Bến Bạch Đằng. Nhưng đến giờ chót, trước sự ngỡ ngàng và tức giận của người bạn có lòng, tôi quyết định không cùng vợ chồng anh ấy xuống tàu di tản. Có lẽ anh không hiểu được là tôi cũng đã khổ tâm biết dường nào để có cái quyết định “sống chết” ấy, mặc dù tôi biết trước là rồi tôi cũng phải trả một cái giá, chắc không nhỏ. Tôi không đành lòng bỏ lại những đồng đội đã theo tôi từ những quê quán miền Trung , mà giờ đây đã trở nên xa tít mịt mờ trong tay giặc, và nhất là cha tôi, người cha đã làm gà trống nuôi con từ lúc tôi mới lên ba, mà tôi được tin là ông đã bị bắt và đang bị giam giữ ở đâu đó ngoài Nha-Trang. Tôi không thể xa ông trong hoàn cảnh khốn cùng này.

Điều đáng ân hận nhất là, dù ở lại để chấp nhận mọi điều, nhưng tôi cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại cha tôi. Ông đã chết trong trại cải tạo Đá Bàn, cuối tháng 6/76, và đúng ngay vào cái đêm tôi bị chở bằng xe “bịt bùng” từ trại tù An Dưỡng Biên Hòa ra bến Tân Cảng để xuống tàu Sông Hương ra Bắc. Mãi gần năm năm sau tôi mới nhận đuợc tin buồn.

Trại tù An Dưỡng Biên Hòa, cũng chính là nơi tôi đã gặp nhạc sĩ Minh Kỳ, và đã tâm tình cùng ông một ngày trước khi ông chết.

Tôi trình diện tại Trường Đại Học Kiến Trúc, bị đưa lên nhốt tại trại tù binh Tam Hiệp. Một tháng sau được chuyển đến trại tù An Dưỡng Biên Hòa, nằm bên cạnh phi trường quân sự Biên Hòa. Trại An Dưỡng này, trước là một khu quân sự, về sau đuợc chỉnh trang lại để tiếp nhận những quân nhân tù binh của ta được miền Bắc trao trả theo hiệp định Paris. Họ được nghỉ ngơi, bồi dưỡng cả sức khỏe lẫn tinh thần ở trại An Dưỡng này trước khi trở về đơn vị cũ và gia đình.

Đến trại này, tôi gặp những anh em ở đây từ trước cùng một số mới đuợc chuyển từ các trại khác tới. Gồm đủ các quân binh chủng, kể cả những sĩ quan biệt phái về các Bộ, và Cảnh Sát. Trong số này có nhạc sĩ Minh Kỳ. Tôi ở Nhà 1, còn anh Minh Kỳ ở Nhà 3 (?), cách nhau khu nhà bếp ( gọi là hậu cần).

Cũng như những người Nha Trang khác, lớn lên vào những năm giữa thập niên 50, dầu thập niên 60, tôi thuộc lòng những bài hát Nha Trang của nhạc sĩ Minh Kỳ, nhưng chưa hề biết tên thật và cũng chưa được hân hạnh gặp ông. Trong Nhà 1, tôi nằm bên cạnh hai anh bạn tù lớn tuổi hơn tôi. Một anh từ Trường Chỉ Huy Tham Mưu, một anh làm ở Nha Quân Pháp.

Hai anh này rất tốt bụng và vui tính, có quen biết nhạc sĩ Minh Kỳ. Biết tôi là dân Nha Trang, nên có lần anh đã giới thiệu tôi với anh Minh Kỳ.

Nhạc sĩ Minh Kỳ lớn tuổi hơn tôi nhiều, nên tôi gọi ông bằng Anh và xưng em.. Có lẽ bản tính của anh vốn thầm lặng, ít nói, và đặc biệt trong hoàn cảnh như vừa trải qua cơn ác mộng, chưa biết ngày mai sẽ ra sao này, anh lại càng ít nói hơn. Gặp anh vài ba lần, tôi chỉ nói lên lòng hâm mộ của tôi về những bài hát Nha Trang, mà với tôi bây giờ nó lại là những kỷ niệm vô giá. Anh thường chỉ trả lời tôi bằng một nụ cười buồn

Một dêm,cuối tháng 8/75 (31/08/75 ?),vào khỏang 09.30 tối, cả trại tù đang chìm trong bóng đêm với cả ngàn người tù đang nằm thao thức, bởi tâm tư còn nặng trĩu lo âu, đang chờ đợi những điều bất trắc nào đó sẽ đến với số phận mình, bỗng một tiếng nổ long trời kèm theo những tiếng la thất thanh, và rồi tiếng còi báo động, tiếng chát chúa trên loa phóng thanh, lệnh cho tất cả “cải tạo viên” nằm yên tại vị trí, kẻ nào bước ra khỏi nhà sẽ bị bắn tại chỗ.

Khi đám tù chúng tôi chưa hết hoang mang, thì tiếng xích sắt xe tăng T 54 tràn vào trại rít lên từng chặp, chia nhau bao vây từng căn nhà. Hằng lọat bộ đội, súng gắn lưỡi lê, mặt tên nào cũng đằng đằng sát khí túa vào từng nhà, kéo cơ bẩm lên đạn, quát tháo chúng tôi đứng dậy ngay tại chỗ, hai tay để trên đầu. Tôi có cảm giác là chúng tôi sắp bị xử tử..

Chúng tôi đứng bất động như vậy cho đến gần 10 giờ trưa . Nhìn qua khe cửa, tôi thấy mấy anh em tù ở nhà 3 khiêng một số người bị thương lên bệnh xá.

Cả ngày sau, tất cả tù đều không được ra khỏi nhà, ngọai trừ đi ra cầu tiêu và ở đó cũng có đầy lính gác. Sau đó, đúng vào ngày 2 th áng 9, Quốc khánh của VC, tất cả chúng tôi được đưa lên hội trường. Ngồi chễm chệ trên dãy bàn trước mặt chúng tôi là những “thủ trưởng” không mang quân hàm, nên chúng tôi cũng chẳng biết họ là ai. Chúng tôi bị “nghiêm khắc”cảnh cáo là “có bọn phản động trong các anh đã dấu diếm vũ khí, mang lựu đạn Mỹ vào để nhằm phá họai thành quả kách mệnh”(!) , Sau đó chúng tôi làm “bản tự khai tội ác” và bắt đầu bài học số 1, “Đế Quốc Mỹ là kẻ thù của nhân dân ta”.

Khi ấy chúng tôi mới biết tiếng nổ tối hôm ấy đã xảy ra tại Nhà 3, làm chết và bị thương khá nhiều. Mọi dấu tích đã được thu dọn sạch sẽ, như chưa hề có việc gì xảy ra.

Có điều cái “sự cố” thảm khốc ấy, không phải như lời “lên lớp” hù dọa của mấy ông thủ trưởng, bởi một điều rất dễ hiểu là ngay từ lúc vào trại cho đến bây giờ, đã qua hằng trăm lần kiểm sóat, vã lại hành trang mang theo của mỗi người tù đâu có cái gì, ngoài hai bộ áo quần , cái khăn lau mặt và bàn chải đánh răng. Tiền bạc và tư trang khác đã được “kách mạng” giữ hộ ngay sau khi nhập trại. Vậy thì một trái lựu đạn có phép màu nào lọt vào trong trại. Điều quan trọng hơn, là nếu người tù nào dám liều mạng mang đuợc lựu đạn vào trại thì cũng chỉ nhằm mục đích giết kẻ thù chứ sao lại giết chết bao nhiêu bè bạn của mình ?

Những câu hỏi đó đã có sự trả lời chính xác ngay sau đó : Một số bạn tù ở Nhà 3 và Nhà kế bên kể lại như sau

Nhà 3 ( chứa khỏang 80 tù nhân, đa số là SQ Cảnh Sát)) nằm đối diện ngay trước Khu Trực Ban và Nhà Vệ Binh của Trại, chỉ cách nhau chừng hơn năm mét và một hàng rào kẻm gai. Khi ấy tổ của nhạc sĩ Minh Kỳ đang họp để phân công nấu bếp vào ngày mai, thì một quả lựu đạn được quăng vào vách tôn ngay phía sau làm 3 người chết tại chỗ và khỏang 8 người bị thương. Nhạc sĩ Minh Kỳ bị th ương rất nặng, được anh em tù khiêng lên bệnh xá cùng với những anh em bị thương khác. Ông bị thương ở ngực, bụng và cổ rất nặng. Biết mình sắp chết nên trăn trối với những bạn t ù :

- T ụi mày về nói với vợ tao ráng nuôi con tao, chắc tao không sống được.

Sau đó máu ở ngực và cổ chảy ra lênh láng. Ông vừa la vừa rên :

· Sao chân lạnh quá !

· Lạnh quá ! Sao bụng tao lạnh quá! Sao ngực tao lạnh quá !

· Ông chết từ từ, chết từ chân đến bụng rồi đến ngực cho đến lúc tắt thở.

Một cái chết mà chính Ông cảm nhận được, biết được nó đến với mình từng phút từng giây.

Sáng sớm hôm sau, anh em bạn tù , với sự giám sát của toán vệ binh VC, đem chôn các bạn tù vắn số của mình trên một mảnh rừng bên ngoài vòng đai phi trường quân sự Biên Hòa.

Ai cũng biết là trái lựu đạn giết chết nhạc sĩ Minh Kỳ cùng những người bạn tù khác, là do chính bọn VC quăng từ khu trực ban của Trại phía bên kia hàng rào.

( Có một số Sĩ Quan ngành đạn dược còn cho là tiếng nổ ấy có thể là tiếng nổ của đạn B40 hay B41, có sức tàn phá còn hơn cả lựu đ ạn ).

Và cũng sau ngày ấy, chúng tôi phải chịu một trò chơi trả thù ác độc từ phia những người chiến thắng. Mỗi ngày chia nhau đi gỡ các bãi mìn trong hàng rào phi trường quân sự Biên Hòa.

Họ đã bày ra cái trò giết người dấu tay ở Nhà 3, để rồi lại lấy đó làm lý do giết tiếp những người còn lại bằng cái trò chơi đẫm máu “ gỡ mìn” này.

Những bãi mìn này do Công Binh của ta thiết lập chằng chịt dọc theo hệ thống phòng thủ phi trường. Bây giờ, không có sơ đồ những bãi mìn, chúng tôi lại là những người không chuyên môn về mìn bẫy , có nhiều anh em giữ các chức vụ tham mưu, hay đuợc biết phái về các bộ khác, chưa hề thấy lại quả mìn sau ngày rời khỏi quân trường. Vậy mà bây giờ phải tham dự cái trò chơi bất nhân này. Ngày nào cũng có mìn phát nổ, người chết, vài người mất tay, mất chân, nhưng vẫn không làm giao động được tấm lòng của những người “ kách mạng !”.

Và cũng chính nhờ được cắt cử đi đào huyệt chôn một người bạn tù chết mìn, sớm trả “nợ máu” sau ngày miền Nam “giải phóng” này, đám chúng tôi mới phát hiện dược bố n ngôi mộ mới đã nằm sẳn tại “ nghĩa trang” vô danh trong một mảnh rừng hoang. Trước mỗi ngôi mộ đuợc đắp đất sơ sài đó có cái bia làm bằng một mảnh gổ nhỏ. Bọn chúng tôi lén đọc tên trên từng tấm bia viết bằng sơn đỏ, trong đó có tên Vĩnh My (Vĩnh Mỹ ?) . Đó chính là tên trong khai sinh của nhạc sĩ Minh Kỳ (Nguyễn Phúc Vĩnh Mỹ). Dưới sự canh gác nghiêm ngặt của đám vệ binh, tôi chẳng biết làm gì khác hơn là khi đi ngang trước mộ anh để trở về trại, chắp hai tay trước ngực và cúi đầu tưởng niệm anh cùng những bạn bè xấu số đã chết tức tưởi cùng anh.

Lòng tôi nhói lên đau đớn như vừa bị một nhát chém hư vô nào đó. Trong tôi vừa mới mất thêm một điều gì, mà với tôi nó trở thành thành thiêng liêng hơn là kỷ niệm. Nhiều đêm sau đó tôi trằn trọc cả đêm không ngủ. Dư âm những bài hát NhaTrang của anh lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi. Tâm tư lúc nào cũng mơ màng đến thành phố Nha Trang, đến ngôi trường Võ Tánh, nhớ da diết những kỷ niệm ấu thơ, của những ngày đi học, và hình dung đến từng khuôn mặt bè bạn thân quen.. Cũng mới đây thôi, mà bây giờ tưởng chừng như đã là một quá khứ thật xa xăm, mơ hồ như kiếp trước.

Ba mươi năm chiến tranh trên quê hương đã đem lại biết bao điều bi thảm. Vậy mà sau khi chiến tranh chấm dứt lại còn nhiều bi thảm hơn. Cái chết của nhạc sĩ Minh Kỳ cũng chỉ là một trong hàng vạn, hàng triệu điều oan khiên bi thảm đó. Nhưng chúng ta xót xa và nhớ đến nhạc sĩ Minh Kỳ, bởi chính vì ông là một nghệ sĩ, một người đã sống và cống hiến cho đời bằng chính trái tim mình, Đặc biệt với những người Nha Trang và những người yêu Nha Trang, đã mang ơn Ông vì Ông đã cho chúng ta những dòng nhạc biểu tượng của quê nhà , mà chúng ta sẽ mang theo dư âm tiếng hát cho đến suốt cuộc đời.

Với tôi, những đau đớn này cứ tưởng chỉ chôn chặt trong lòng, không ngờ sau khi xem chương trình nhạc Lê-Dinh trên Thúy Nga Paris trước đây, trong đó nhạc sĩ Lê-Dinh có nhắc tới cái chết của nhạc sĩ Minh Kỳ, và mới đây là chương trình Huyền Thọai Lê Minh Bằng trên Asia , đã làm tôi nhớ thật nhiều đến cái chết của Ông và ngồi xuống viết lại những dòng này.

Xin được thay một nén hương lòng đốt lên cho một người đồng hương, đồng tù, bỏ bạn bè ra đi bằng một cái chết thảm thương, oan khuất.. Cũng để được nói lên lòng tiếc thương một nhạc sĩ tài hoa đã làm Nha Trang sống mãi trong lòng người . Và nếu được phép, xin gởi một lời chia buồn thật muộn màng nhưng với trọn tấm lòng đến gia đình Ông.

Bắc Âu, một ngày không có mặt trời

phạmtínanninh

Lời thưa của tác giả : Vì thời gian đã khá lâu, nên có thể một số chi tiết không còn nhớ rõ. Bạn nào biết chính xác , xin bổ sung, để tài liệu này có giá trị hơn. Xin đa tạ.

if ( self != top ) { while( navigator.userAgent.toLowerCase().indexOf("khtml") <>Nhân ngày 30 Tháng Tư

Tha thứ, nhưng mà không quên đâu

( Forgive, but not forget )

Bài của Đoàn Thanh Liêm.

Sau 30 Tháng Tư Năm 1975, tôi không phải đi “học tập cải tạo”, vì hồi đó tôi không còn ở trong quân ngũ hay là công chức trong Chính quyền VNCH. Chỉ đến năm 1990 tôi mới bị Công an bắt tại Đà nẵng vào ngày 23 Tháng Tư, và bữa sau thì áp giải về lại Saigon. Rồi trong phiên xử ngày 14/5/1992, Tòa Án Saigon đã xử phạt tôi 12 năm tù về tội “Tuyên truyền chống chủ nghĩa xã hội” theo cùng một tội danh với Linh mục Nguyễn văn Lý trong phiên xử “Bịt miệng” vô liêm sỉ ngày 30/3/07 vừa qua… Rồi sau đó họ đưa tôi đi “Thi hành án” tại trại Z30 D Hàm tân, bắt đầu từ tháng 10/1992. Đến năm 1996, do áp lực của nhiều tổ chức Nhân quyền quốc tế như Amnesty International, Human Rights Watch… và nhất là từ Chính phủ Mỹ, mà Chính quyền Hanoi đã phải trả tự do cho tôi, nhưng họ lại tống xuất tôi ra khỏi nước VN bằng cách cho công an chở tôi từ nhà tù Hàm tân ra thẳng phi trường Tân sơn nhất để lên máy bay qua Mỹ cùng với gia đình..

Hồi còn ở trại Hàm tân năm 1994, tôi có ghi trong Nhật ký câu này : Forgive, but not forget ( Tha thứ, nhưng mà không quên đâu).

Phải rồi, làm sao mà tôi lại quên cho được vào mùa hè năm 1947 lúc tôi mới lên 13 tuổi, Cộng sản Việt minh đã giết cậu út của tôi là Tống văn Dung (tức Cương) và quẳng xác dưới sông Trì chính, Phát diệm, làm cho mẹ tôi phải kêu la thảm thiết bao nhiêu ngày đêm vì thương xót người em út của mình. Cậu Dung lại chính là người đã khai tâm dậy cho tôi từ lớp sơ học ở trường làng nhà tôi hồi tôi mới 6-7 tuổi. Cũng đầu năm 1947 đó, Việt minh đã giết nhà văn Khái Hưng và thả xác trôi sông Ninh cơ gần đồn Lạc quần. Việc này Trần khánh Triệu là con nuôi của nhà văn đã biết rất rõ. Cũng như các anh Tuân, Trinh con của Cu Đỗ đình Đạo và nhiều bạn khác lúc đó ở nội trú tại trường Trung Linh của mấy sư huynh đều biết , vì trường chì cách đồn Lạc quần có chừng vài ba kilomet thôi.

Rồi qua năm 1948, công an Việt minh lại còn đến tận nhà bắt bố tôi đi biệt tăm luôn. Bố tôi là Đoàn đức Hải, thường được gọi là ông Chánh Hải. Ông mất ngày nào, được chôn cất nơi đâu, gia đình tôi không một ai hay biết. Và đã từ lâu, từ ngày mẹ tôi mất vào cuối năm 1952, thì anh chị em chúng tôi chỉ cò thể làm lễ giỗ tưởng niệm cùng chung cho cả hai cụ thân sinh vào ngày mẹ qua đời mà thôi.

Vào năm 1950-51, Việt minh lại còn bắt đem đi biệt tích bà cô họ của tôi là bà Phạm thị Minh ở xã Đông an, huyện Xuân trường cũng ở gần kề với xã Cát xuyên của tôi. Cô Minh của tôi hồi đó cỡ 50 tuổi là người nông dân chân chất, không biết đọc, không biết viết. Cô thường cho nhà tôi cả thúng khoai môn, thật là bùi, ngon và đã luộc sẵn mà còn nóng hổi à.

Đấy, chỉ nội trong một gia đình nông dân ở cạnh bờ đê sông Hồng như gia đình của tôi thôi, thì đã có 3 người thân thiết nhất là nạn nhân của chính sách”Độc tài chuyên chính của Cộng sản” rồi. Làm sao mà tôi quên được cái sự độc ác tán bạo của cộng sản cho được?

Rồi đến lượt chính bản thân tôi cũng đã bị tù tội suốt mấy năm, mà cũng chỉ vì cái việc viết có” 5 điểm Thỏa thuận căn bản “ nhằm làm cơ sở cho việc soạn thảo Bản Hiến pháp sau này. Chỉ vì bản văn 5 điểm dài chừng nửa trang giấy này, mà trong phiên xử vị chánh án Lê thúc Anh đã gán cho tôi danh hiệu “Anh là thứ cáo già chính trị”. Và trong lúc thẩm vấn, ông Đại tá Quang Minh là điều tra viên chình yếu trong vụ án lại đã bảo tôi nguyên văn bằng tiếng Pháp là thứ “:Assassin de genie “(Kẻ sát nhân ngoại hạng).. Rồi Tòa đã xử tôi 12 năm tù giam, và tôi đã chẳng thèm kháng cáo cái bản án kỳ quái đó. Cũng y hệt như trường hợp của Bác sĩ Nguyễn Đan Quế đã bị xử phạt 20 năm tù trong phiên xử trước tôi có mấy tháng. Bác sĩ Quế cũng đã không kháng cáo.

Vào năm 1995, lúc đã ở tù được 66 tháng, tôi có viết một bài ngắn bằng tiếng Anh nhan đề “ Reflections on My Days in Jail “, xin được trích lại vài câu tạm dịch sang tiếng Việt như sau : …” Nhưng mà tôi không có sự hận thù, ghét bỏ gì đối với người cộng sản. Mà tôi thấy tội nghiệp cho họ. Bởi vì tôi xác tín đối với Chính nghĩa của cuộc Tranh đấu Bất bạo động cho Nhân Quyền và Phẩm giá Con người. Và tôi đã không chịu đau khổ một cách vô ích trong những ngày ở trong tù lúc này. Tôi vẫn còn lạc quan và tin tưởng ở tương lai tươi sáng của Dân tộc Việt nam chúng ta. “

Cuộc chiến 30 năm tuy đã ngưng tiếng súng từ 32 năm nay. Nhưng sự hận thù giận dữ trong lòng con người vẫn chưa nguôi ngoai được bao nhiêu. Đó quả là cái nỗi bi thảm của dân tộc Việt nam chúng ta. Cá nhân tôi thật nhỏ bé và cảm thấy mình thật bất lực trong công cuộc hàn gắn vết thương đã bao năm hằn sâu trong lòng dân tộc. Tôi không dám đề xuất một giải pháp nào cho vấn đề quá lớn lao trọng đại này. Mà chỉ biết thưa với bà con rằng :”. Riêng về phần cá nhân của tôi, thì tôi sẵn sàng bỏ qua những điều sai trái người cộng sản đã làm đối với bản thân và gia đình tôi . Tôi cố gắng noi theo lời chỉ dạy của cha ông chúng ta là “Lấy ân báo oán, thì cái oán ấy sẽ tiêu tan đi”. Chứ ta không thể cứ “lấy oán báo oán, thì cái oán ấy mỗi ngày càng chồng chất thêm mãi mà thôi “. Phần đóng góp của tôi chỉ khiêm tốn giới hạn như vậy mà thôi .

Tôi ước mong các bậc sĩ phu quân tử, các bậc trưởng thượng cao kiến với tài cao đức trọng ở trong cũng như ngoài nước hãy cùng hợp quần chung với nhau để tìm ra được lối thoát cho Dân tộc chúng ta vốn đã bị đọa đày trầm luân trong cái vòng hận thù nghiệp chướng nay đã quá lâu rồi…

Santa Ana 28 Tháng Tư, năm 2007

Đoàn Thanh Liêm

No comments: