Monday, April 30, 2007

Cộng sản - khởi đầu của ngày tận thế-Lê Nhân

b

Cộng sản - khởi đầu của ngày tận thế

Thư ngỏ thứ hai của Lê Nhân gửi hai học trò cũ: Nguyễn Khoa Điềm và Nguyễn Phú Trọng

Thầy Lê Nhân xin tiếp tục bài giảng: Muốn có một nhà nước tử tế, phải có những nhà chính trị tử tế với hai em Nguyễn Khoa Điềm và Nguyễn Phú Trọng.

Hai em thân mến! Ngày tận thế là ngày con người bị chính con người huỷ diệt. Ở đây thầy không bàn về khái niệm “Ngày tận thế” của đạo Thiên Chúa giáo, hay ngày vũ trụ co lại theo nhịp con ếch hư vô hít thở, hoặc thái dương hệ bị lỗ đen hút tuột vào cõi phi vật chất như vòi rồng hút nước mà các khoa học gia tiên đoán sẽ xảy ra vào khoảng từ năm đến bảy tỉ năm nữa. Ngày tận thế - tức là ngày con người biến mất trên mặt đất, hay là ngày con người hình hài thì vẫn là nó đấy, nhưng bản chất thì đã không còn là con người nữa rồi. Ngày tận thế là ngày con người không còn bộ óc, không còn tâm hồn cao thượng, không còn tình yêu thương, không còn biết tha thứ, bao dung mà chỉ còn căm thù, giết chóc, chỉ biết dùng súng gươm đối thoại với nhau…Ngày tận thế bắt đầu bằng MỘT BÓNG MA – BÓNG MA CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN như lời Marx-Engels tuyên bố trong “Tuyên ngôn của đảng cộng sản” năm 1848.

Từ gần 200 năm nay (tính từ Công Xã Paris), bóng ma này tràn đến đất nước nào là đất nước
đó đầu rơi máu chảy: xương chất tựa núi, máu cuộn thành sông bởi những đao phủ thủ: Lenine, Staline, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Pol pot, Hồ Chí Minh, Fidel Castro, Ceauxcu… Những người cộng sản tuyên bố xây dựng thiên đường dưới đất bằng cách biến trần gian thành địa ngục, thành trại tập trung, biến nhân dân các dân tộc mà nó chiếm được thành nô lệ cho một tên siêu chủ nô là ĐẢNG CỘNG SẢN! Địa ngục hay ngày tận thế do con ma cộng sản mang đến cho nhân loại và dân tộc ta, trước hết là chuyện nó đã cướp mất bộ óc và tâm hồn những cán bộ đảng cao cấp.

Điềm ơi, Trọng ơi, các em tuy trình độ nhận thức đã thua xa thằng Cu Tý 16 tuổi cháu ngoại của thầy, nhưng thầy chưa thể tin con ma cộng sản đã cướp mất đôi mắt, đôi tai, cướp mất bộ óc và tâm hồn của hai em từ lúc nào, để đến nỗi bây giờ đọc qua những văn kiện, văn bản ký tên hai em, thầy hoàn toàn tuyệt vọng vì sao tính người đã từ bỏ hai em nhanh thế?

Nếu các em cần lấy lại nhân tính do con ma cộng sản hớp hồn cướp mất, thầy sẵn sàng cử ngay “giáo sư của sự thật” là thằng Cu Tý nhà thầy đến dạy cho hai em cách mở mắt, mở tai, mở lòng, mở trí ra mà đón nhận sự thật khách quan nó đang tồn tại sờ sờ ra đấy! Sao các em cứ nhất quyết
giả mù, giả câm, giả điếc, giả mất trí để không nhận ra SỰ THẬT KHÁCH QUAN là tình hình thế giới và tình hình đất nước đã vượt qua nhận thức và các nghị quyết trên trời dưới biển của các em lâu lắm rồi, làm như đảng của hai em đang mê ngủ ở tinh cầu xa xăm nào vậy? Có phải vì thế, các em đã thảo ra một văn kiện “ DỰ THẢO BÁO CÁO CHÍNH TRỊ ĐẠ HỘI X” lếu láo, phi thực tại, phản khoa học và lưu manh đến chó, mèo, chim, chuột ,ếch, nhái, giun, dế cũng phải bò ra mà cười mất thôi!

Văn bản này do em Trọng chấp bút nhưng có công đóng góp lớn của em Điềm (hai em đang là lý thuyết gia hàng đầu của đảng), cũng như của các em khác (và anh khác?) trong thường vụ Bộ chính Trị. Ngày xưa, thầy chỉ dạy các em môn tà giáo Marxism, nhưng thầy không hiểu làm sao mà hai em Điềm và Trọng lại có thể có nổi bằng tốt nghiệp khoa văn của hai trường Sư Phạm và Tổng Hợp? Cứ theo văn bản “Dự thảo báo cáo chính trị …” này mà suy, thì trình độ tiếng Việt, trình độ Việt văn, trình độ diễn đạt, câu cú của hai em còn thua xa thằng Cu Tý nhà thầy. Thầy thử lấy văn kiện này của hai em mà giả dụ làm thầy dạy văn để chấm, thì nể tình lắm, thầy cũng vớt vát mà cho hai em điểm hai, điểm rớt đài, điểm ở lại lớp, tức là điểm dốt đặc cán mai. Yêu cầu tối thiểu để sinh viên học sinh viết đúng bài văn nghị luận là chúng phải có óc suy luận, phải có tư duy logic. Óc suy luận và tư duy logic của hai em coi như bằng không. Trình độ tiếng Việt và ngữ pháp Việt Nam của hai em cũng bằng không nốt. Thầy sẽ chứng minh dần dần.

Này nhá, thầy hỏi thật đấy: các em có mù không? Không mù! Có câm không? Không câm! Có điếc không? Không điếc! Có mất trí không? Không mất trí! Có mù chữ không? Không mù chữ! Vậy mà em Điềm và em Trọng quên rằng chính chủ nghĩa tư bản (tức kinh tế thị trường) đã cứu dân tộc Việt Nam khỏi rớt xuống địa ngục của sự chết đói và thảm họa diệt chủng khi đảng cộng sản của hai em không còn chỗ lùi nữa, đành phải học mót Trung Hoa Đặng Tiểu Bình mà từ bỏ, hay chôn sống chế độ bách chiến bách thắng xã hội chủ nghĩa (tức chế độ kinh tế tập trung, kinh tế độc quyền) mà làm kinh tế tự do, kinh tế tư bản từ năm 1986 hay sao? Nhờ áp dụng kinh tế tự do tư bản, được tư bản nước ngoài vào đầu tư, dân Việt Nam mới khỏi chết đói, mới được sung sướng làm thuê cho các công ty tư bản siêu quốc gia, các em lãnh đạo mới có nhiều đất, nhiều nhà cao cửa rộng, tiền gửi thoải mái tại ngân hàng Thụy Sĩ, dân mới bước đầu thoát khỏi địa ngục trần gian của nền kinh tế xã hội chủ nghĩa điên rồ và vô hậu, dã man và phản tiến hoá mà đảng cộng sản áp đặt trên miền Bắc từ năm 1954, miền Nam từ 1975 hay sao?

Các em có mù có câm có điếc không mà sao cố tình không biết chuyện con chó vàng nhà thầy còn biết là chủ nghĩa Marxism đã sụp đổ toàn diện trên phạm vi toàn thế giới, đã thất bại nhục nhã, ê chề, bị chính ngay đảng cộng sản của các em chôn sống nền kinh tế xã hội chủ nghĩa, để đảng cộng sản phải vừa đeo mặt mo vừa xây dựng chủ nghĩa tư bản trên lãnh thổ Việt Nam từ năm 1986? Nhưng đảng của hai em vẫn tiếp tục chơi bài bịp cuối cùng bằng trò “nước vỏ lựu, máu mào gà” mà cố gắng lừa nhân dân bằng cách vẫn cắm cờ búa liềm độc đảng ngay trên pháo đài bách chiến bách thắng của chủ nghĩa tư bản là NỀN KINH TẾ TỰ DO-KINH TẾ THỊ TRƯỜNG!

Đảng cộng sản vô liêm sỉ của hai em thừa biết mục tiêu cuối cùng của Marx, Engels, Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Kim Nhật Thành, Fidel Castro là xây dựng một xã hội thiên đường theo kiểu Pol pot từng thực hiện tại nước “CĂM PHU CHIA DÂN CHỦ -KHỜ ME ĐỎ” từ năm 1975-1979, với các “TIÊU CHÍ TẬN THẾ” như sau: tiêu diệt sạch tiền tệ thương mại, tiêu diệt sạch bọn giàu, tiêu diệt sạch gia đình, tiêu diệt sạch trí thức, tiêu diệt sạch tính người (tính người chung chung), tiêu diệt sạch tư hữu, tiêu diệt sạch cá nhân, tiêu diệt sạch tự do tư tưởng, tiêu diệt sạch cá tính, tiêu diệt sạch mộng mơ, tiêu diệt sạch sự đa dạng xã hội mà hắc phục hoá (áo đen hoá), khăn rằn hoá toàn bộ xứ Chùa Tháp và toàn thể nhân loại ư? Hai em không biết chuyện nhân dân Liên Xô và nhân dân Đông Âu đã anh dũng đứng lên lật đổ chế độ cộng sản phi nhân ư? Hai em cũng không biết cộng sản Trung Quốc từ năm 1978 đã chôn sống nền kinh tế xã hội chủ nghĩa để xây dựng xã hội tư bản tuy vẫn TREO ĐẦU DÊ CỘNG SẢN mà BÁN THỊT CHÓ TƯ BẢN đầu têu cho cộng sản Việt Nam ư?

Thế mà hai em đã cùng với cả cái đám Bộ chính trị vô lương tâm, vô văn hoá, vô nhân, vô đạo, vô học, vô thần, vô tổ quốc (tổ quốc nó là vô sản quốc tế có trưng cờ búa liềm Liên Xô đã bị sụp đổ - cờ nước nó là cờ của tỉnh Quảng Tây (Thiểm Tây?) bên Trung Quốc cùng giơ hai tay, hai chân (giơ thêm cả cái chân giữa bằng chầt liệu cao su Lộc Ninh của Lê Đức Anh mang tính đàn hồi bé tí tì ti nữa, tức ngũ chi) lên để biểu quyết, đoạn ghi vào báo cáo chính trị của đảng rằng dùng LÝ LUẬN SÚNG, lấy súng làm lý luận và thực tiễn, quyết tâm bắt cóc dân tộc Việt Nam đi theo chủ nghĩa Marx-Lenine (đã bị toàn nhân loại ném vào hố rác lịch sử), thì hai em và đồng bọn có còn là giống người nữa hay không hả trời ?

Hai em và ban lãnh đạo đảng còn ghi thêm một mệnh đề tức cười, ngỗ ngược và ngu chi ngu quá xá là ngu rằng: “Xây dựng nước Việt Nam kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”. Kinh tế thị trường = kinh tế tư bản chủ nghĩa vửa cứu nước nhà khỏi chết đói! Kinh tế xã hội chủ nghĩa = nền kinh tế Khờ Me Đỏ Pol pot - Ieng xari từng là thảm họa dân tộc từ 1954-1986 . Hai nền kinh tế này trái ngược hẳn nhau: bên là địa ngục, bên thiên đường, bên là bóng tối, bên là ánh sáng, bên là tận thế bên là phục hưng nhân loại, bên là THIỆN bên là ÁC!

Vậy thì định đề: “VIỆT NAM XÂY DỰNG KINH TẾ THỊ TRƯỜNG THEO ĐỊNH HƯỚNG XÃ HỘI CHŨ NGHĨA” quá sức bịp bợm này, theo lối lý luận diễn giải trên của cộng sản, Lê Nhân có thể viết lại như sau cho đúng bản chất vấn đề và dễ hiểu:

“ĐẢNG CỘNG SẢN LÃNH ĐẠO VIỆT NAM XÂY DỰNG NỀN KINH TẾ THIÊN ĐƯỜNG (tư bản) THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỊA NGỤC (xã hội chủ nghĩa - kiểu Khờ Me Đỏ )”!

Định hướng xã hội chủ nghĩa tức là sau khi xây dựng Việt Nam giàu như Mỹ, Nhật, đảng sẽ lộ tẩy nguyên hình Pol pot –Ieng xari mà KHỜ ME ĐỎ hoá toàn đất nước Việt Nam để “thịt” bớt đi gần phân nửa dân số Việt Nam, đuổi hết dân thành thị về nông thôn để xem tác dụng của LIỀM và BÚA trên cờ đảng cắt cổ và bổ vào đầu nhân dân tuyệt vời như thế nào?

Định hướng cho cả một dân tộc hơn 80 triệu người quay về địa ngục, nhằm hướng địa ngục mà nhào vô thì đảng của hai em còn ác hơn cả quỷ sứ nữa đấy! Cũng có nghĩa đảng của hai em Nguyễn Khoa Điềm, Nguyễn Phú Trọng vẫn còn rắp tâm đưa dân tộc và tổ quốc ta tới ngày tận thế, ngày diệt chủng mới thỏa lòng ư ? Vậy thì đảng của hai em, Lê Nhân điên khùng lên rồi đây nè, nên gọi đảng của chúng mày là đảng gì mà đểu giả, mà khốn nạn, lưu manh, phản động, mà căm thù con người, muốn huỷ diệt dân tộc và nhân loại như thế hỡi bọn quỷ vương mang mặt người do con HỒ LY TINH đào tạo kia?

Xin lỗi hai em, thầy Lê Nhân tức quá huyết áp lên đột ngột, hoa mắt, ù tai, xây xẩm mặt mày, ngã ra bàn mất, nên tạm ngừng viết vài ba tiếng; nếu thầy còn sống, thì thầy mới tiếp tục giảng cho hai em, để hai em còn có cơ hội phân biệt được THIỆN và ÁC, TỬ TẾ và BẤT LƯƠNG, CỘNG SẢN và TỰ DO vốn đối lập với nhau như nước và lửa vậy!...

Qua 3 tiếng đông hồ ngất đi vì huyết áp lên tới đỉnh điểm, thầy Lê Nhân tỉnh lại vào bàn gõ phím tiếp, quyết không nổi nóng bất tử nữa, không gọi hai em cũng như ban lãnh đạo đảng cộng sản vĩ đại của hai em là THẰNG, là MÀY, là BỌN CHÚNG MÀY nữa vì giận quá mất khôn, giống như đảng ta (à quên, đảng của hai em) ngày xưa từng gọi thằng Diệm, thằng Mỹ, thằng Nixon, thằng Thiệu, thằng Kỳ…); sau nữa khi đánh nhau với quan thầy phương Bắc năm 1979, lại gọi “mặt trời Mao Trạch Đông” từng soi đường cho Bác ta đi bằng mày, bằng thằng Mao, thằng Đặng Tiểu Bình (sau ngày Trung Quốc tấn công toàn diện biên giới phía Bắc Việt Nam tháng 2-1979, CSVN có tổ chức một đám biểu tình trước sứ quán Trung cộng ở Hà Nội khoảng hơn một trăm người, tay cầm những chiếc bình nhỏ bằng đất nung (tiểu bình) đập xuống đường coi như đập vỡ mặt thằng bành trướng Bắc Kinh họ Đặng)!

Đọc đến đây, chắc hai em Điềm và Trọng, cùng các em Mạnh, Lương, Diễn, (riêng Khải thì Lê Nhân phải gọi bằng anh vì từng là bạn học!) sẽ đập bàn quát: Lê Nhân, thầy chúng tao, mày nói bậy có định hướng nhá, phản động có định hướng nhá, đểu giả có định hướng nhá! Mày lại bảo chế độ công xã nguyên thuỷ của các đồng chí Pol pot-Ieng xari- Khieu Xamphon từ năm 1975-1979 là chế độ điển hình của MÔ HÌNH XÃ HỘI CHỦ NGHĨA do các nhà khai sáng Marxism mơ ước ư? Đành rằng đảng cộng sản KHỜ ME ĐỎ chính là đứa con sinh ra bởi cuộc hôn phối giữa BÁC MAO và BÁC HỒ. Pol Pot chính là bác Hồ của xứ Biển Hồ, nên “Cămpuchia dân chủ” mới có thơ rằng:

“ Bác c Hồ không ở đâu xa
Bác Pol Pot đó chính là c Chí Minh”


Bắt chước thơ Chế Lan Viên từng ca ngợi Bác Hồ là Bác Mao:

“Bác Mao không ở đâu xa
Bác c Hồ ta đó chính là Bác c Mao”


Lê Nhân thầy chúng ông ơi, mày không biết lối điển hình hóa, đôn chế độ Khờ Me Đỏ lên làm mô hình tiêu biểu của chủ nghĩa xã hội là sai về phương pháp luận ư? Lê Nhân, chúng tao có bao giờ bảo chế độ bác Mao “đại nhảy vọt” làm chết đói 30 triệu dân, “chiến dịch diệt chim sẻ” làm chết đói 10 triệu dân là xã hội chủ nghĩa đâu, vì Bác Mao cực tả! Còn “cách mạng văn hoá” giết 50 triệu dân của Bác Mao cực kỳ tả tả tả tả cũng chưa phải xã hội chủ nghĩa chân chính đâu. Còn Bác Sít của Liên Xô tập trung cả một phần sáu diện tích qủa đất vào chuồng ngựa nông trang tập thể cũng chưa phải xã hội chủ nghĩa chân chính đâu. Xã hội chủ nghĩa tốt đẹp hơn nhiều. Xã hội chũ nghĩa là dân sướng bỏ mẹ đi ấy chứ ! Này nhé các đồng chí nhân dân, các đồng chí chẳng phải mệt óc nghĩ ngợi gì, óc để nó ngủ li bì luôn cho khỏi mệt, có đảng nghĩ thay cho hết trọi trơn, đảng chọn lựa cho hết : ăn thì ăn bếp tập thể nhá, ngủ tập thể nhá, nằm mơ tập thể nhá, ngắm trăng tập thể (như tiểu thuyết “Ly Thân” miêu tả) nhá,yêu đương tập thể nhá, không còn chủ nghĩa cá nhân nhá, không còn nỗi buồn và bi kịch nhá, không còn ai biết khóc nữa nhá, cười cũng cười tập thể nhá, nhớ thương nhau cũng nhớ thương tập thể nhá, tắm rửa cũng tắm rửa tập thể nhá, soi gương trang điểm cũng tập thể nhá, ngáy gỗ khi ngủ cũng ngáy tập thể nhá, cực khoái cũng là cực khoái tập thể nhá…Đấy, chủ nghĩa xã hội là thiên đường dưới thế, là con người thoát khỏi căn bệnh tư hữu, thoát khỏi cá nhân, thoát khỏi riêng tư xé lẻ buồn thiu buồn thỉu, không còn phân biệt đây là của tôi này, kia là của anh này; tất cả là của chung mới gọi là cộng sản chứ; có như thế mới đủ điều kiện tiến lên chủ nghĩa cộng sản chỉ còn sướng, không còn khổ, chỉ còn vui không còn buồn, chỉ còn cười hềnh hệch không còn khóc rỉ ri, chỉ còn ánh sáng không còn bóng tối, chỉ còn tự do tuyệt đối mà không còn ngay cả khái niệm nhà tù, chỉ còn sống không còn chết, chỉ còn thơm như mít cả chứ mùi thối hoăng hoắc, hôi khắm, tởm lợm thời tư bản hoàn toàn biến mất trong xã hội cộng sản này; đến nước thải trong cống rãnh chảy ra cũng chỉ toàn là nước hoa thượng thặng thơm ác liệt, thơm bằng mấy mùi nước hoa Chanel của Pháp ý chứ à thằng cha Lê Nhân thầy của các quan xưa ơi!

Vậy thì Lê Nhân xin hỏi các em Bộ Chính trị (à các quan lãnh đạo đảng) nhé: các quan biết vì sao khi nhân loại tiến lên cộng sản chủ nghĩa thì cái gì làm nhân dân sung sướng nhất không?

Biết chứ, lãnh đạo đảng mà không biết thì còn ai biết: lúc đó sướng nhất là làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. Ví dụ anh hay chị có muốn vào xưởng máy, cơ quan hay không tuỳ thích, thích thì đi làm, không thích thì chỉ việc ngồi hú hí với vợ con, bồ bịch trên giường, khẽ bấm vào cái nút trên tường là của cải vật chất vô biên vô độ từ trong phía âm tường nhảy ra vù vù như cào cào châu chấu. Ví dụ, bấm vào nút xe hơi, thì tự dưng có chiếc xe hơi hiệu Mercedez đời mới cáu cạnh hiện ra tặng đồng chí ạ, bấm vào nút rượu thì XO hiện ra mệt nghỉ, bấm vào nút giải trí lãng mạn thì ngay tắp lự sẽ có mấy em xinh như mộng môi hồng mắt nai xuất hiện để phục vụ đồng chí công dân miễm phí trăm phần trăm từ A tới Z …Đấy, chủ nghĩa cộng sản là như thế thì dân mới dám hi sinh xương máu hết đời con đời cháu, để sau này các chút chít chùn chịt của họ hưởng cho đã nghe Lê Nhân!

Không, Lê Nhân cho rằng cái sung sướng nhất khi chủ nghĩa cộng sản xuất hiện trên trái đất là đảng cộng sản Việt Nam, đảng cộng sản Trung Quốc, đảng cộng sản Cuba, đảng Lao Động Bắc Triều Tiên hoàn toàn biến mất. Đó là lời Marx-Engels nói chứ không phải Lê Nhân nói đâu thưa các em Điềm, Trọng, Mạnh, Lương, Diễn ơi ! Nhưng ngay từ bây giờ, giá mà đảng cộng sản Việt Nam của các em biết điều, thương dân, thương nước mà biên sắc biến ngay đi, cút mẹ nó ngay khỏi đất nước này đi thì quả là ngày đại hồng phúc của dân tộc, ngày giải phóng Tổ Quốc Việt Nam thoát khỏi địa ngục đỏ trần gian mà tới thiên đường tự do dân chủ đa nguyên đa đảng, ngày mà con sâu cái kiến cũng mở cờ trong bụng, chó mèo chim chuột cũng hát ca tưng bừng thôn xóm!

Này Lê Nhân, bảo cho mày biết nhé, khi nào đảng cộng sản của chúng tao, những thằng xưa từng học mày hiện giờ vẫn còn ngót
ba triệu quân tinh nhuệ, còn ba triệu công an cảnh sát biên chế trang bị tới tận răng, còn chừng 20 triệu công an chìm gọi là công an nhân dân, công an mặc thường phục (trong đó có gần một triệu công an mạng), còn hàng nghìn máy bay, tàu chiến, tên lửa tầm gần, tầm xa, xe tăng, xe kéo pháo, tầu ngầm chiến lược, ba mươi triệu mã tấu dao găm đời mới đảng ta vừa gửi sang Cuba, Bắc Triều Tiên rèn bằng loại thép không rỉ, hai triệu dùi cui, hai triệu chiếc roi cặc bò nhá, mười triệu bình xịt chống biểu tình nhá, 50 nghìn chiếc xe bọc thép cán bẹp dí người như hồ lô xéo giun dế chuẩn bị cán dẹp lép người biểu tình do Trung Quốc chế tạo, từng dùng thử tại quảng trường Thiên An Môn năm 1989 vô cùng hiệu quả nhá. Đảng ta còn có 2000 nhà tù đang hoạt động hết công xuất và 5000 nhà tù dự phòng vừa mới xây xong chờ bọn diễn biến hòa bình, thì bọn nhân dân chúng mày đừng có mà nằm mơ dân chủ với tự do nhá! Tám mươi triệu bọn nhân dân ngoài đảng chúng mày muốn tự do dân chủ, dứt khoát phải bước qua xác chết của hơn hai triệu đảng viên chúng ông nghe chưa ? Bây chừ thì ban lãnh đạo đảng chúng tao phải họp Bộ chính trị, không hơi đâu mà đối thoại với mày, mày cứ độc thoại một mình đi Lê Nhân, nói cho xong đi để đêm nay xuống Hồ Thiền Quang ngủ đời đời cho mát nhá, xuống đấy cho mày tha hồ mò tôm với bọn Ôn Như Hầu năm 1946 nhá!

Này em Điềm, em Trọng, thầy vẫn phải đối thoại với các em, dù đêm nay thầy có thể bị công an bắt cóc ném xuống hồ Thiền Quang cho chết đuối đi nữa. Thầy cho rằng khái niệm “KINH TẾ THỊ TRƯỜNG THEO ĐỊNH HƯỚNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA” là một cụm từ sai hoàn toàn tiếng Việt, lại vô nghĩa đến không thể hiểu. XÃ HỘI CHỦ NGHĨA là
một xã hội chưa hề có thật, không hề có, mới do óc tưởng tượng của các em cộng sản bịa ra để đãi tiệc bánh vẽ cho nhân dân. Từ “ĐỊNH HƯỚNG” có nghĩa là cái hướng tới, đích tới đã được xác định. Ví dụ hai ông hẹn nhau đi nghỉ mát tỉnh xa, xe máy xuất phát từ Hà Nội ở hai điểm khác nhau lúc 8 giờ sáng, cùng “ĐỊNH HƯỚNG” đích tới là bưu điện trung tâm thành phố Thái Nguyên, hay nhà thờ Phát Diệm Ninh Bình. Chứ làm gì có hai ông điên lại hẹn nhau rằng, sáng mai ta cùng đi du lịch bằng honda, xuất phát từ Hà Nội, tức từ hai nhà khác nhau nhưng ĐỊNH HƯỚNG là cõi VÔ BIÊN chưa hề xác định nhé!

XÃ HỘI CHỦ NGHĨA là cái đích đến còn ở đẩu ở đâu, chưa hề có mô hình, chưa ai biết nó đầu voi đuôi chuột ra răng mà các ông cộng sản Việt Nam có điên hay không, lại đi ĐỊNH HƯỚNG cho hơn 80 triệu người lao vô CHỖ KHÔNG CÓ THẬT, chỗ vực thẳm HƯ VÔ, nơi coi như là LIM VÔ CÙNG, là cõi VÔ BIÊN, là XÃ HỘI ẢO thì thà các ông mời hai triệu quân giải phóng nhân dân Trung Hoa, cộng với hai triệu công an bộ đội tinh nhuệ Việt Nam dành ra ba tháng giời làm cỏ sạch 80 triệu dân Việt Nam ngoài đảng như kế hoạch thay dân của Pol Pot đi cho rồi; để các ông thay người Kinh bằng người Hán trên đất này cho tiện, đặng các ông và con cháu các ông sẽ đời đời ăn bổng lộc thiên triều mà làm nghề lãnh đạo, giữ chức thái thú Giao Chỉ quận như một nghìn năm xưa Việt Nam từng là quận huyện của các đồng chí thiên triều Bắc Kinh.

Viễn cảnh của “KINH TẾ THỊ TRƯỜNG THEO ĐỊNH HƯỚNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA” sẽ chính là ngày tận thế của dân tộc Việt Nam ta, cũng coi như ngày ăn mừng, ngày HOA HOÁ TOÀN NHÂN LOẠI, HOA HOÁ VIỆT NAM của đồng chí Hồ Cẩm Đào toàn thắng, phải không hai em Nguyễn Phú Trọng & Nguyễn Khoa Điềm?

(còn tiếp)

Hà Nội, 8-1-2006

Diễn Đàn Tỵ Nạn Chống Cộng dù nghèo ít tiền phải mua giờ từ 12 AM- 2AM, sáng sớm hôm nay đă được những người TNVC chân chính theo dơi, để cùng nhau đoàn kết chống cộng.

Đồng Hương đă liên tục gọi vào góp ư; sau khi nghe cụ Nguyễn Ngọc Hợp, ông Nguyễn Xuân Tùng... cùng một số chiến hữu khác tập họp ở pḥng chữa răng của tôi (nơi DĐCC phát thanh với sự đồng ư của cá nhân tôi; với điều kiện DĐCC không c̣n hợp tác với các thành phần thuộc đảng Việt Tân như trước đây (sau khi VT đă chính thức công khai hóa chủ trương Ḥa Hợp Ḥa Giải ở Berlin ngày 19/09/2004); cũng như các thành phần tôi không thể tin cậy qua kinh nghiệm chống cộng của bản thân tôi.Tôi đă hơn một lần từ chối đóng tiền cho các Diễn Đàn Đoàn Kết Chống Cộng do ông Hồ Văn Sinh, cũng như ông Nguyễn Huy Cơ điều khiển.Tôi không hề gọi vào góp ư xây dựng. Chỉ góp ư trên net và qua Bạch Đằng Giang Radio.

Qua sự tŕnh bầy của hai vị điều hợp Diễn Đàn cũng như các thính giả gọi vào, cho thấy cộng đồng Tỵ Nạn Việt Cộng, đều nhất trí cùng quan điểm:

(1) Việc đăng 4 câu thơ của Việt Gian Tử Vi Nhân Quang trên trang nhất (sau trang b́a, là 6 tờ quảng cáo màu 2 mặt của khách hàng. Trang đầu của báo Xuân Bính Tuất Người Việt là mặt trước của tờ thứ bẩy, tức là trang 13 của quyển báo. Đây là trang với lời chúc tết Bính Tuất của Nhật Báo Người Việt như sau: "Kính chúc Quí Bạn Đọc, Văn Hữu, Thân Hữu và Thân Chủ Quảng Cáo Một Năm Mới An Khang, Thịnh Vượng" NGƯỜI VIỆT.

Ngay phía dưới là ngày ngày giờ, phương hướng tốt xấu để xuất hành, khai trương

... và cuối cùng là 4 câu thơ:

Can Bính tuất niên, đă rơ Mười.

Anh hùng , hào Kiệt, thế phân đôi.

Khải hoàn Lương đạo, An bang Mạnh.

Minh Triết trời nam, tỏa rạng ngời.

Cho thấy NB Người Việt cố ư 100%, chứ không phải đui mù như có người đề cập!

Người Việt không dám lộ liễu để bài Thơ ca ngợi VC ở trang đầu của báo Người Việt trên ngay trang 1 của quyển báo Xuân Bính Tuất. Tiếp theo trang 14 là Thư Ṭa Soạn. Nên 1/1000 % là cố ư.

(2) Đây không phải là việc "sơ sót" lần thứ nhất:

* TV Công Ty Người Việt từng chiếu lăng Cáo Hồ với cờ máu.

* VNCR dùng Việt Gian Hoàng Trọng Thụy và Ngụy Vũ sỉ vả vụ kiện WJC vào ngày 10/04/2004 trên Truyền H́nh.

* Nhật Báo Người Việt và Chủ Bút Ngô Nhân Dụng từng hơn một lần ca ngợi VC

nằm vùng "Thính Nhất Hạnh".

* Công Ty Người Việt là đại diện cho báo thiên tả Đàn Chim Việt ở Nam California! VC nằm vùng Nguyễn Hữu Liêm đă chửi ca sĩ hải ngoại đủ điều xấu xa, ca ngợi ca sĩ VC hết lời; hỗn láo, vô giáo dục dám chửi Truyện Kiều một áng văn tuyệt tác của Dân Tộc...

* Trưa hôm qua chị em chúng tôi vào website của VNCR. VC nằm vùng Hoàng Trọng Thụy c̣n mất dạy bênh Việt Gian Nhân Quang và Việt Gian Vũ Ánh...sáng nay chúng tôi vào th́ Vũ Chung đă bỏ mục này thay thế bằng " Chuyện của bốn câu thơ ai đúng ai sai".

V́ chị em tôi phải đi đến Ṭa Soạn Nhật Báo Người Việt ngay cùng với toàn thể Đồng Hương TNVC chân chính ngay! Tôi sẽ viết thêm và tương thuật các sự việc hầu quư vị ở xa sau!

Trân trọng,

Đàm Bảo-Kiếm

Bạch Đằng Giang radio

Quận Cam ngày 08/01/2006 9 AM 59'



Note: forwarded message attached.

From: LONG PHAM
Date: Tue Jan 10, 2006 10:50 am
Subject: (VN)__ Nhan Xet ve Cuoc gap go cua ca'c Dai Dien CD vo'i Ba'o Nguoi Viet

Nguye^n Va(n VDSN

Kính thưa Qúy Vị NVQG
chống csVN vàtay sai VC


Đây không phải là lần đầu tiên Nhật báo Nguoi Viet của
Đỗ ngọc Yến "lạm" lỗi đăng bài bản của lũ sâu bọ Vẹt Cộng lấp ló tay trong tay ngoài nối giáo đâm lén độc giả NVQG tại hải ngoại . Hơn 20 năm trước đồng bào Nam Cali đă từng phẫn nộ đốt xe Truck giao báo hằng ngày của cơ sở thông tin này , và thỉnh thoảng vẫn bắt gặp những bài viết của " thành phần HHHG với VC len lút tung lên tuyên truyền trên báo này .

Đỗ Ngọc Yến , chủ báo Người Việt là bạn chí t́nh , chí thiết gần như muốn tôn thần , thánh hoá tên Nhạc sĩ bám đít VC Trịnh Côn Sơn . Tháng 04 - 2001 , khi TCS chầu tổ Mác Mao Hồ tại Việt Nam . Đỗ Ngọc Yến đă liên tiếp trong 2 tuần tổ chức 2 lần điếu tang ŕnh rang nhang khói cho TCS tại Pḥng Sinh Hoạt báo Người Việt trên đường Moran St. Westminster , CA . Do NgocYen mời đông đủ mọi mặt văn công bè đảng : Phạm Duy , Lệ Thu , Ngô nhân Dụng , Hoang khởi Phong , Khánh Trường ., Hoang Trọng Thụy ... .đến tham dự khóc thương niệm tụng " Một Cơi Đi Về" ( tên một bản nhạc của T.Côn Sơn ) . Đỗ ngọc Yến nhanh nhẩu sắp đặt mời Trịnh Cường , bạn nối khố đồng hương của TCS từ Việt Nam qua để cùng thi đua " khóc rống " cho vang vọng đến tận tai lăng ác cho Đảng Hanội mà kể công !!!! Ôi thôi , hoạt cảnh một bầy lang sói , kên kên , cá sấu vừa ṛng ră nước mắt vừa bâu bu hớn hở tiệc máu của hằng triệu đồng bào oan tử v́ chủ thuyết giáo Mác , lưỡi Lê búa liềm . Phát lợm !!!


Chẳng ai lạ ǵ Đỗ Ngọc Yến , Ngô nhân Dụng đều là thành viên VIP Kaka của
Mạt Trân / Viet Tan . Nhật báo Người Việt là cái hang ḷ sào huyệt " thành phần thứ 3 cẳng giữa . đi đêm với bọn bắc phủ .

Nguồn gốc bộ máy kềm kẹp Công An , một bộ phận khủng bố của đảng Việt Gian CSVN

Ngày 3/2/1930, Đảng Việt gian Cộng sản Việt Nam ra đời, bầu trời Việt Nam trở thành ảm đạm v́ dân tộc Việt sắp có tai ương. Trong cao trào cách mạng 1930 - 1931, Đảng Việt gian CSVN đă tổ chức "Đội tự vệ đỏ" để bắt đầu chiến dịch khủng bố, trấn áp nhân dân, theo chân đế quốc Xôviết phá hoại an ninh trật tự khắp nơi. Từ đó trở đi, tổ chức "Đội tự vệ đỏ" đă xuất hiện trong các cuộc đấu tố, ám sát , giết người hằng loạt.
Tháng 9/1939, chiến tranh thế giới lần thứ II bùng nổ. Trong thời gian chờ Đức Quốc Xă giúp . Đảng Việt gian CSVN rút vào hoạt động bí mật; đồng thời thành lập an toàn khu (ATK) và các "Ban công tác đội" nhóm mật vụ nầy của Cộng Sản lập ra để huấn luyện ám sát các tổ chức Quốc Gia lúc bấy giờ. Tháng 11/1941, Đội "tự vệ cứu quốc" được thành lập ở Cao Bằng, sau đó phát triển khắp nơi, đây là một tổ chức ám sát và mật thám khác của đảng Việt gian CSVN. Đêm 9/3/1945, Nhật đảo chính Pháp. Ngày 12/3/1945 , các đảng phái Quốc Gia như Việt Nam Quốc Dân Đảng đă đứng lên kháng Nhật , trong lúc đó đảng Việt gian CSVN không tham gia v́ muốn bảo toàn lực lượng. Đảng CSVN chờ cuộc kháng Nhật do VNQDD và các đảng phái Quốc Gia khác thành công. Lợi dụng thời cơ đó đảng CSVN nhảy ra tiêu diệt luôn các đảng phái Quốc Gia để cướp công kháng chiến. Một hành động khốn nạn nhất mà đảng Việt gian CSVN đă làm đối với Dân Tộc VN.

Tháng 6/1945, Tổng bộ Việt minh chiếm các khu và thành lập khu giải phóng gồm 6 tỉnh Cao Bằng, Bắc Kạn, Lạng Sơn, Hà Giang, Tuyên Quang, Thái Nguyên. Các "Đội danh dự trừ gian" (sau đổi là Đội danh dự Việt minh), "Đội hộ lương diệt ác", "Đội trinh sát" - đó là những tổ chức chuyên khủng bố và ám sát với những mỹ từ đặt cho tên gọi của các nhóm nầy cũng không giấu nổi sự tàn ác tiềm ẩn bên trong, các tổ chức khủng bố nầy cũng là tiền thân của Công an CSVN đă lần lượt ra đời . Từ đó trở đi, người dân sống trong lo sợ phập pḥng v́ bọn thảo khấu ác ôn nầy.

Ở Hà Nội, "Đội danh dự Việt minh" một đội ám sát đầy sắc máu đă ám sát các ông
Hoàng Sĩ Nhu, Trương Anh Tự, Nga Thiên Hương, Phán Sinh. Tại Hải Pḥng, "Đội danh dự Việt minh" bắt cóc và tra tấn đến chết các vị trong đảng phái quốc gia như Hồ Sĩ Trừ, Hải Ân, Đỗ Đức Phin, Chánh tổng Cận bọn khủng bố CSVN nầy lợi dụng thời cơ đảng Đại Việt không để ư, phục kích và ám sát ông Trần Tự đảng trưởng Đại Việt thuộc làng Cổ Tri, Vĩnh Bảo.

Mùa thu năm 1945, chiến tranh thế giới lần thứ II chuyển biến , Hồ Chí Minh qua triều cống Xô viết, lúc đó Quân đội Xôviết mở chiến dịch tấn công Berlin. Ngày 9/5/1945, Đức kư Hiệp ước đầu hàng với Hoa Kỳ và các nước đồng minh.

Ngày 9/8/1945, sau 2 qủa bom nguyên tử của Hoa Kỳ thả vào Hirosima và Nagasaki, phát xít Nhật đầu hàng Hoa Kỳ. Ở Việt Nam, bộ máy thống trị của Nhật mà Việt gian CSVN lợi dụng để nhắm đánh vào các đảng phái quốc gia . CSVN dùng h́nh thức hèn hạ như
chỉ điểm cho Nhật biết các buổi họp của các đảng phái quốc gia. Với thủ đoạn mượn đao giết người , CSVN thông đồng với Nhật để chiếm đoạt lúa gạo đă làm cho Miền bắt chết đói lên con số 2,000,000 người.

Từ ngày 13 đến 15/8/1945, Đảng Việt gian CSVN họp dưới sự chủ tŕ của tên lănh tụ ác ôn Hồ Chí Minh. Trong Hội nghị nầy, HCM đă phát động chiến dịch qui mô nhắm vào các đảng phái tổ chức quốc gia để chiếm quyền khi Nhật rút lui.

Ngày 16/8/1945, Đảng Việt gian CSVN họp Đại hội ở Tân Trào, Tuyên Quang quyết định thành lập cái gọi là "Ủy ban Giải phóng dân tộc Việt Nam" do tên ác ôn Việt gian Hồ Chí Minh làm Chủ tịch. Ngay sau Đại hội, Việt gian Hồ Chí Minh đă chính thức ra lệnh một cuộc ám sát qui mô nhắm vào những người không theo Cộng Sản.

Ngày 19/8/1945, Việt gian CSVN chiếm Hà Nội. Đêm 22 rạng ngày 23/8/1945, Cộng sản tiến về thành phố Huế làm náo loạn Cố Đô, đồng bào từ Miền Trung trốn chạy về Sài G̣n .

Ngày 25/8/1945, tên Cộng Sản ác ôn Chu Đ́nh Xương, đảng viên Đảng Cộng sản Đông Dương được cử làm Giám đốc Sở Liêm Phóng một cơ sở Khủng Bố khét tiếng Miền Bắc. Lúc đó ở các tỉnh, thành phố thuộc Miền Bắc CSVN đều thành lập Ty Liêm phóng để khủng bố và trấn áp người dân. Ở Miền Trung, Việt gian CSVN thành lập Sở Thám báo và Ám sát được gọi là "Trinh Sát" .

Tên Cộng Sản ác ôn Nguyễn Văn Ngọc, Thường vụ Xứ ủy được cử làm Giám đốc Sở Ám sát Miền Trung. Ở các tỉnh thuộc Miền trung đều thành lập Ty Ám sát. Trong khi đó ở Miền Nam VN , Cộng Sản thành lập một tổ chức khủng bố khác gọi là "Quốc gia tự vệ cuộc", tổ chức nầy
chuyên đặt bom ḿn ở các chợ búa , trường học nhằm khủng bố tinh thần đồng bào Miền Nam. Vào lúc đó đảng Việt gian CSVN đă cử tên ác ôn khét tiếng có máu lạnh , giết người không gớm tay tên là Dương Bạch Mai làm Ủy trưởng "Quốc gia tự vệ cuộc". Các tỉnh thuộc Miền Nam đều có bọn khủng bố "Quốc gia tự vệ cuộc" nầy.

Vào tháng 8-1945, các tổ chức có tên "Công an nhân dân" Việt Nam ra đời. Tuy tên gọi ở ba miền có khác nhau, nhưng những tổ chức ấy đều có nhiệm vụ khủng bố người dân để bảo vệ đảng, bọn nầy trấn áp nhân dân từ Nam chí Bắc. Đây là một đội binh đỏ, nằm dưới sự chỉ đạo của Trung Quốc . Ngày 21/2/1946, tên ác ôn Việt gian Hồ Chí Minh kư Sắc lệnh số 23-SL hợp các lực lượng Ám sát, Khủng bố lại để thành lập "Việt Nam Công an vụ". Từ đây, cái tên gọi Công An ra đời. Từ đó trở đi cả nước từ Nam chí Bắc phải khổ sở với bọn vệ binh đỏ nầy.

Nguyễn Thị Diệu Vân

.

Saturday, April 21, 2007

NGUYỄN KHẮC TOÀN: NHÌN LẠI 30 NĂM TRƯỚC

NHÌN LẠI 30 NĂM TRƯỚC
Nguyễn Khắc Toàn (tháng 4-2006)

Thấm thoát thế mà đã một phần ba thế kỷ đã trôi qua, kể từ khi thế hệ chúng tôi những thanh niên Hà Nội rời ghế nhà trường vượt dãy Trương Sơn hàng ngàn cây số vào Nam chiến đấu...

Cuộc chiến tranh "Huynh đệ tương tàn - nồi da nấu thịt" ấy đã để lại trong tôi những chấn thương về cả tinh thần lẫn thể xác. Về phương diện tinh thần, tôi đã có cái nhìn rất khác so với nhiều đồng đội của mình là những người xuất phát đa phần từ nông dân, sinh trưởng từ nông thôn miền Bắc Việt Nam nghèo nàn, lạc hậu.

"Rằng đây là cuộc chiến tranh cách mạng nhằm giải phóng miền Nam khỏi đế quốc Mỹ xâm lược và bè lũ ngụy quyền tay sai ! ! ? ? ? "
"Rằng đây là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc, giải phóng nhân dân Miền Nam khỏi ách kìm kẹp của Mỹ Ngụy và đây là cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thiêng liêng...",
như bộ máy tuyên truyền vĩ đại ở miền Bắc hô hào ngày đêm !!!? v.v... và v.v...

Sau ngày kết thúc cuộc chiến 30-4-1975, tôi có dịp cùng đơn vị vào tiếp quản các thành phố và thị trấn như: Long Xuyên, Châu Đốc, Hà Tiên, Cần Thơ, Rạch Giá tận mắt chứng kiến cuộc sống của đồng bào vùng miền Tây Nam bộ trên cả mặt trái và phải. Cả ngày và đêm 30-4-1975, tôi cùng đồng đội tiến vào các thị xã, thị trấn thuộc tỉnh Long Châu Hà (là địa danh của 2 tỉnh Long Xuyên - Châu Đốc và thị trấn Hà Tiên mà quân đội miền Bắc gọi tắt).

Ngồi xuồng gắn máy đuôi tôm trên đường vào thị xã Long xuyên, tôi nhận thấy ở vùng sông nước, kênh rạch chằng chịt này dấu vết chiến tranh ít hiện hữu và cuộc sống của người dân thật hiền hòa và trù phú. Dọc bờ sông Hậu Giang, cũng như trên các kênh rạch nhà cửa người dân miệt vườn san sát, cây trái sum xuê trĩu quả nào măng cụt, dừa, chôm chôm, mận, xoài… nào ghe thuyền đầy ắp hàng hóa tấp nập chạy xuôi ngược… Lác đác tôi cũng thấy những túp lều tranh của những gia đình nông dân nghèo khổ sống bên hai bờ kênh.

Tình trạng những gia đình nông dân nghèo khổ lam lũ chủ yếu tập trung ở những vùng chiến sự ác liệt. Chẳng hạn như ở nơi cơ quan chúng tôi đóng căn cứ sâu trong rừng Tràm thuộc xã Nam Thái Sơn huyện Châu Thành tỉnh An Giang là một ví dụ.

Cuối năm 1975, tôi được đưa lên Sài Gòn (lúc đó đã được chế độ mới đổi tên là TP Hồ Chí Minh) nằm chữa bệnh ở tầng 9, phòng dành riêng cho cán bộ, chiến sỹ quân đội miền Bắc bị thương tại bệnh viện Chợ Rẫy- Sài Gòn. Thời gian chữa bệnh ở thành phố hoa lệ được mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông này, tôi còn choáng ngợp và sửng sốt hơn nữa về cuộc sống ở đây: cửa hàng, cửa tiệm buôn bán tấp nập nhịp sống của người dân hối hả. Ở ngoại ô thành phố, khu công nghiệp Biên Hòa của các nhà tư sản dân tộc Việt và Hoa các xí nghiệp, nhà máy san sát chạy dài hàng chục cây số. Tôi có cảm giác như lạc vào một thành phố công nghiệp sầm uất nào đó của một quốc gia tư bản ở Á châu. Tôi cũng đã tới những khu nhà ổ chuột tồi tàn của người dân nằm hai bên bờ kênh hôi thối ở Nhiêu Lộc - Quận 4, những khu lao động nghèo ở xóm Củi, ở Thị Nghè, ở Kênh Tàu Hủ ... Tôi tận mắt chứng kiến cuộc sống cơ cực, nghèo khó của người dân ở giữa đô thành Sài Gòn phồn hoa.

Nhưng tôi nghĩ, nếu đất nước này không có những cuộc chiến tranh dài hơn 30 năm vì ý thức hệ, vì dùng bạo lực nhằm thống nhất giang sơn và áp đặt lên toàn bộ đất nước: 1 chế độ chính trị XHCN vừa sơ cứng, giáo điều, vừa phản tiến hóa và lỗi thời theo học thuyết Mác-Lênin, thì chắc chắn miền Nam nói riêng và cả Việt Nam nói chung sẽ có nhiều cơ hội, điều kiện để xây dựng thành quốc gia thịnh vượng phú cường về kinh tế, dân chủ tự do về chính trị và xã hội.

Và nếu thể chế chính trị của nhà nước Việt Nam Cộng Hòa tồn tại và sẽ tiếp tục là một quốc gia có chế độ chính trị dân chủ, tiến bộ phù hợp với trào lưu chung của cả nhân loại ngày nay. Về phương diện kinh tế và đời sống xã hội của nhà nước Việt Nam Cộng Hòa, chắc chắn sẽ là một quốc gia công nghiệp phát triển và thịnh vượng nằm trong số những "Con rồng Châu Á" mà cả thế giới biết đến như các nước Hàn Quốc, Đài Loan, Singapo, Thái Lan, Hồng Kông.

Mô hình chế độ chính trị Nhà nước Việt Nam Cộng Hòa trước đây, khi ở miền Bắc tôi được nghe tuyên truyền rằng, đó là một loại hình chủ nghĩa “thực dân kiểu mới” do đế quốc Mỹ dựng nên làm tiền đồn và bàn đạp để tấn công miền Bắc và phe XHCN do Liên Xô và Trung Quốc là những nước anh em đứng đầu.Và các cơ quan tuyên truyền ở miền Bắc còn nói: về kinh tế, Miền Nam Việt Nam là một thị trường để tiêu thụ hàng hóa tư bản ế thừa của các nước phương Tây. Đây cũng là nơi mà bọn tư bản và đế quốc nước ngoài vơ vét tài nguyên, bóc lột sức lao động rẻ mạt của nhân dân. Về đời sống văn hóa, xã hội, giáo dục…, thì mảnh đất màu mỡ ở miền Nam Việt Nam là nơi để gieo mầm cho văn hóa nô dịch của đế quốc, ngoại bang nảy nở, phát triển. Trên báo, đài phát thanh, sách văn học, sách giáo khoa dạy trong các trường học ở miền Bắc thì đầy dẫy những tuyên truyền về miền Nam là cả “một nhà tù lớn, một trại tập trung khổng lồ”. Ở nông thôn thì nông dân bị kìm kẹp trong các ấp chiến lược với lớp lớp hàng rào dây thép gai bao quanh, với nhiều chòi canh có lính được trang bị súng đạn tối tân canh gác đêm ngày v.v . và . v.v …

Nhưng trên thực tế, khi tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người bà con gia đình hai bên nội, ngoại di cư từ quê hương miền Bắc vào miền Nam từ sau Hiệp định Giơ-ne-vơ 1954. Qua việc đó, giúp tôi có một nhận thức rất khác về đời sống xã hội, kinh tế và chế độ chính trị ở miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Đó là một xã hội mà cuộc sống nhân dân được hưởng nhiều cởi mở và tự do. Người dân từ nông thôn đến thành thị được sống tự do dân chủ, được hưởng rất nhiều quyền Con người căn bản hơn, như: Có tự do báo chí, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do biểu tình - mít tinh, tự do hội họp, tự do sinh hoạt đảng phái chính trị, tự do xuất dương và cư trú trong nước, tự do mưu sinh, tự do ứng cử và bầu cử...

Ngay tại đô thành Sài Gòn có tới hàng chục tờ báo được tự do phát hành, những chủ báo phần lớn là của tư nhân với mọi chính kiến khác nhau kể cả chính kiến đối kháng mạnh mẽ với chính thể nhà nước Việt Nam Cộng Hòa, như các báo: Đuốc Nhà Nam, Điện Tín, Hoà Bình, Sóng Thần, Tin Sáng, Đại Dân Tộc ... Trong Hạ nghị viện ( Quốc hội ) của chế độ ở Sài Gòn lúc đó có nhiều đảng phái được tham gia sinh hoạt chính trị như: Đảng Đại Việt, Đảng Quốc dân, Đảng Dân chủ, Đảng Cộng hòa, Đảng Việt Nam Cách mạng …

Ở các vùng thôn quê thuộc đồng bằng sông Cửu Long nơi tôi công tác, tôi thấy còn rất nhiều những áp phích, bích chương và hình ảnh các ứng cử viên ra tranh cử Hội đồng chính quyền các cấp trong các cuộc bầu cử địa phương được treo, dán la liệt khắp nơi công cộng để dân chúng xem và lựa chọn. Về đời sống kinh tế, thương mại tôi thấy dân chúng được tự do buôn bán, làm ăn. Cuộc sống của họ ở cả thành thị và thôn quê rất sung túc, khung cảnh sầm uất và trù phú.

Thời còn là học sinh ở Hà Nội, tôi đã đọc trên báo chí của Đảng CS (khi đó còn gọi là Đảng lao động Việt Nam) ở miền Bắc đưa tin về các phong trào đấu tranh biểu tình của học sinh, sinh viên miền Nam chống chế độ Sài Gòn rầm rộ trên khắp các đô thị lớn lúc đó, như ở Huế, Đà Nẵng và đặc biệt ở đô thành Sài Gòn. Ấn tượng nhất là những phong trào "Hát cho đồng bào tôi nghe", "Nói cho đồng bào tôi nghe", các phong trào bãi khóa của sinh viên đại học Sài Gòn, của sinh viên đại học Vạn Hạnh phản đối trò bầu cử độc diễn của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Các phong trào đấu tranh của các phật tử sôi sục trên các đô thị ở miền Nam, tiêu biểu như vụ tự thiêu của Hoà thượng Thích Quảng Đức ở Phú Nhuận Sài Gòn chống chế độ Tổng thống Ngô Đình Diệm. Phong trào bãi thị của bà con giới tiểu thương phản đối sưu cao thuế nặng ở chợ Bến Thành Sài Gòn, chợ Đông Ba ở Huế chống chế độ Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. . .

Tôi đối chiếu, so sánh với cuộc sống ở Hà nội và cả miền Bắc XHCN thì những thứ "Tự do dân chủ " và đời sống khá giả ấy quả là một sự xa xỉ và hoàn toàn xa lạ đối với người dân miền Bắc. Không bao giờ những nhà lãnh đạo Cộng Sản miền Bắc muốn xây dựng, cũng như "nhân giống" cho nảy mầm phát triển sự tự do đó trên mảnh đất phía bắc khô cằn, khổ hạnh và nghèo khổ này...

Bi kịch lớn của dân tộc ta, tổ quốc ta là ở chỗ cuộc chiến tranh “huynh đệ tương tàn” đã tốn biết bao núi xương, sông máu của nhân dân cả nước nhằm hủy diệt một chế độ đa đảng dân chủ, tự do, và một nền kinh tế thị trường đã từng tồn tại ở miền Nam VN trước năm 1975, mà giờ đây nhân dân chúng ta đang phải đấu tranh để được đi lại đúng con đường này.

NGUYỄN KHẮC TOÀN
Những ngày cuối tháng Tư 2006

Nguyễn Gia Kiểng:Châu Âu lên án chủ nghĩa và các chế độ cộng sản

Châu Âu lên án chủ nghĩa và các chế độ cộng sản
ThôngLuận

Ngày 25-1-2006 vừa qua, bằng một đa số áp đảo, Hội Đồng Châu Âu đã biểu quyết NGHI QUYET 1481 lên án cả chủ nghĩa cộng sản lẫn các chế độ cộng sản đã hoặc đang tồn tại. [*]

Bản nghị quyết dứt khoát nhận định rằng chủ nghĩa cộng sản, với hai thành tố chính của nó là đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản, đã là nguyên nhân của những tội ác kinh khủng đối với loài người (điều 3), và các chế độ cộng sản, không trừ một ngoại lệ nào, đều đã vi phạm một cách nghiêm trọng những quyền cơ bản của con người, kể cả tàn sát trên một qui mô lớn những người vô tội (điều 2). Nghị quyết khẳng định những tội ác này cần được xét xử một cách nghiêm khắc như những tội ác của các chế độ phát-xít và quốc xã (điều 5).

Các nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản và các chế độ cộng sản dĩ nhiên cần được trả lại công lý (điều 8), nhưng nghị quyết nhận định rằng cho tới nay sự lên án chủ nghĩa cộng sản và các chế độ cộng sản vẫn chưa đủ minh bạch và quả quyết, các can phạm vẫn chưa bị xét xử và trừng trị, nhiều đảng cộng sản vẫn còn được phép hoạt động chính thức, một số vẫn tiếp tục cầm quyền tại một số quốc gia và sử dụng chủ quyền quốc gia như một lý cớ để chà đạp con người (các điều 6, 8, 9). Vì thế, nghị quyết kêu gọi cộng đồng thế giới có một thái độ mạnh mẽ hơn cùng với những cố gắng liên tục để xóa bỏ chủ nghĩa cộng sản và các chế độ cộng sản. Lập trường này có tầm quan trọng đặc biệt : nó mở đường cho một đạo luật, ít nhất là cho châu Âu trước khi trở thành luật quốc tế, đặt chủ nghĩa cộng sản và các chế độ cộng sản ra ngoài vòng pháp luật.

Biểu quyết nghị quyết này, Hội Đồng Châu Âu đã chỉ làm bổn phận của mình. Trước hết là bổn phận đạo đức của châu Âu đối với thế giới : chính châu Âu đã khai sinh ra các chủ nghĩa tệ hại phát-xít, quốc xã và cộng sản, trong đó chủ nghĩa cộng sản đã gây tai họa nhiều nhất, nhưng tới nay châu Âu đã chỉ chính thức lên án và xét xử các chủ nghĩa phát-xít và quốc xã. Châu Âu có trách nhiệm lớn đối với thảm kịch mà chủ nghĩa cộng sản đã gây ra đối với nhân loại, nhất là đối với bốn dân tộc Trung Quốc, Việt Nam, Cuba và Bắc Cao Ly vẫn còn chịu đựng ách cộng sản. Đến nay châu Âu mới lên tiếng là đã quá trễ. Sau đó là bổn phận đối với tương lai, để một thảm kịch tương tự không tái diễn nữa.

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã phản đối một cách thô vụng. Chính sự phản đối này tố giác sự tồi dở của ban lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam. Họ muốn thuyết phục ai và có thể thuyết phục được ai ? Chủ nghĩa cộng sản ra đời tại châu Âu dựa trên những phân tích về bối cảnh lịch sử và xã hội châu Âu trong thế kỷ 19. Nó là một sai lầm trong cố gắng mưu tìm một công thức dân chủ hóa, nghĩa là một sai lầm trong việc theo đuổi một mục tiêu đúng, dù là một sai lầm trong mọi địa hạt và trên mọi phương diện, từ nhận thức đến kết luận, từ lý thuyết đến thực hành. Nó đã là một sai lầm đẫm máu và trở thành một tội ác chứ không phải là một chủ trương độc ác ngay từ đầu.

Lịch sử nhân loại đầy rẫy những sai lầm. Có thể nói các chế độ kế tiếp nhau đều là những chuỗi sai lầm trong có gắng mò mẫm của loài người để khai phóng con người. Sai lầm có thể hiểu được, ngoan cố trong sai lầm là một tội ác, và tội ác càng lớn khi sai lầm đã quá rõ ràng. Đảng cộng sản không thể đổi mới
Nguyễn Gia Kiểng

Theo các khảo cứu và thực nghiệm của khoa tâm lý xã hội thì những quyết định quan trọng thường hay hơn khi do một ủy ban hay một tập thể. Hai lý do quan trọng là, một mặt, trước những chọn lựa quyết định tương lai và sự sống còn của tập thể, mọi người đều bị ràng buộc trong cùng một số phận, điều tốt cho tập thể cũng là điều tốt cho mỗi người và, mặt khác, kinh nghiệm cho thấy con người trở thành bạo dạn hơn trong một quyết định động đội.

Điều ngược lại đang xảy ra với Đảng Cộng Sản Việt Nam. Nếu ta gặp riêng từng người cộng sản và nói chuyện một cách cởi mở với họ thì tất cả, không trừ một ngoại lệ nào, đều đồng ý rằng phải dân chủ hóa nhanh chóng, phải từ giã chủ nghĩa Mác-Lênin đã quá lỗi thời, phải hội nhập với thế giới. Họ nghĩ đúng, như đại đa số người Việt Nam. Cá nhân mỗi người cộng sản cũng không xấu hơn mức trung bình quốc gia của chúng ta. Thế nhưng khi ngồi lại với nhau thì họ chỉ lấy những quyết định chống dân chủ, lại kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin.

Cần nhận xét là từ nhiều năm qua đảng cộng sản không những không cởi mở thêm mà trái lại còn thủ cựu và phản động hơn trước. Một thí dụ là hai mươi năm trước đây người ta còn nói đến phân biệt đảng và nhà nước, bây giờ vấn đề này không còn được đề cập đến nữa. Cựu tổng bí thư Lê Khả Phiêu có lần còn nói đến việc bổ nhiệm những bộ trưởng không phải là đảng viên cộng sản và còn tiếp xúc với những người dân chủ. Bây giờ chỉ còn có công an đến gặp những người dân chủ để đe dọa. Nếu xã hội Việt Nam tiếp tục cởi trói như thực tế cho thấy, thì cũng chỉ vì áp lực của xã hội dân sự Việt Nam và dư luận thế giới đã buộc đảng cộng sản phải nhượng bộ một cách lúng túng và miễn cưỡng. Đảng bảo thủ và nhút nhát hơn mỗi đảng viên một cách quá đáng.

Điều này trước hết phải được hiểu là đảng cộng sản không còn là một tổ chức đúng nghĩa nữa, sự sống còn của đảng không còn đồng nghĩa với tương lai của mọi người, điều tốt nhất cho mỗi người là thận trọng thủ thân dù đảng có tiếp tục sa lầy trong bế tắc. Tuy vậy, ù lì đến như vậy thì cũng phải có một lý do khác : đảng cộng sản không còn đổi mới được nữa.

*

Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. "Tính hơn hẳn" của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc. Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến 15 năm cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường. Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được. Những người cộng sản rất thực tiễn, họ không có cái lãng mạn tiểu tư sản. Kịch bản của một chủ nghĩa độc hại bao giờ cũng giống nhau : kẻ đi trước có thể đã cuồng tín vì mù quáng, nhưng người đi sau chỉ ngoan cố vì quyền lợi.

Kết quả là cả chế độ đặt nền tảng trên một sự hung bạo gian trá, càng phải hung bạo khi sự gian trá càng rõ rệt. Chế độ cộng sản đã mất đi sự chính đáng mà mọi chế độ đều phải có. Sự chính đáng của đảng cộng sản dựa trên ba huyền thoại : sự ưu việt gia tao của chủ nghĩa Mác-Lênin, nhân vật xuất chúng bip bom Hồ Chí Minh và những cuop cong hy sinh dũng cảm trong cuộc chiến đấu giành độc lập và thống nhất đất nước. Nhưng chủ nghĩa Mác-Lênin đã phơi bày sự tồi kém của nó, huyền thoại Hồ Chí Minh ngày càng trở thành lố bịch. Chỉ còn lại thành tích chiến đấu và chiến thắng, nhưng chính thành tích này cũng đã mất hết ý nghĩa. Vả lại, ngay cả nếu nó có là một thành tích đem lại cho đảng cộng sản một sự chính đáng nào đó thì nó cũng đã thuộc vào quá khứ và không còn sử dụng được nữa. Thành quả nào cũng chỉ có thể đem lại cho người cầm quyền một sự chính đáng nhất thời để xây dựng những thành quả khác và đổi mới sự chính đáng. Các thành quả không thể chuyển giao từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những người sẽ vào trung ương đảng năm 2006 ở lứa tuổi trung bình 50, năm 1975 họ chưa đủ 20 tuổi và không có đóng góp nào trong chiến tranh ; thành quả thực sự của họ chỉ là đày đọa dân tộc trong hơn 30 năm, khiến đất nước ngày càng tụt hậu về mọi mặt, để mất đất và biển và tạo ra tham nhũng ở mức độ chưa từng thấy. Đối với dân chúng, họ là đối tượng của sự thù ghét, bất tín và bất phục. Chính sách thực sự của đảng là kéo dài sự tồn tại bằng cách ngăn chặn mọi thay đổi.

Không phải là đảng cộng sản không thấy sự cần thiết của dân chủ, cũng không phải là họ không tin rằng xu hướng dân chủ hóa không thể đảo ngược được. Họ thấy từ lâu rồi nhưng họ không dám thay đổi, bởi vì họ thừa biết sẽ bị thảm bại trong các cuộc bầu cử dân chủ. Với thời gian, mâu thuẫn và khó khăn tích lũy, từ chỗ không dám và không muốn thay đổi họ đã đi đến tình trạng không thể thay đổi.

Nhưng khi một đảng cầm quyền tồn tại bằng cách chống lại những thay đổi bắt buộc thì vô số bệnh tật sẽ phát sinh ngay trong cơ thể của nó. Một trong những bệnh tật này là sự xuống cấp nhanh chóng của nhân sự lãnh đạo. Khi lập trường nền tảng là chống thay đổi, thì những kẻ ít ý kiến nhất trở thành những người đáng tin cậy nhất, và bộ máy sàng lọc chỉ để lại những cấp lãnh đạo không cá tính và bản lãnh. Ba vị lãnh đạo cao nhất của chế độ, các ông Nông Đức Mạnh, Phan Văn Khải và Trần Đức Lương là những thí dụ điển hình. Họ đã nâng phương châm "ngậm miệng ăn trùm" lên hàng một nghệ thuật. Cả ba đều là những người rất tầm thường, ngay cả so với những người cùng thế hệ và cùng đội ngũ với họ. Họ không có tài năng hay đạo đức đặc biệt nào, họ đã chỉ lên được những địa vị quyền lực cao nhất nhờ khôn vặt, nhờ được cảm tình của những người có quyền cất nhắc, Lê Đức Thọ rồi Lê Đức Anh, không gây ra một vấn đề nhức nhối nào và không là một đe dọa cho ai. Họ là điển hình cho những cấp lãnh đạo cộng sản hiện nay và sắp tới. Có thể nói mà không sợ sai lầm rằng phương pháp đánh giá đúng nhất đối với những cấp lãnh đạo cộng sản là nhìn vào chức vụ của họ, chức vụ càng cao càng chứng tỏ họ thiếu nhân cách và bản lãnh. Những cấp lãnh đạo này có uy tín nào để lấy những quyết định thay đổi quan trọng, ngay cả nếu họ thấy là cần ?

Một chế độ không chính đáng, không lý tưởng và thiếu lãnh đạo tất nhiên sẽ suy yếu và phân hóa ngay cả khi không bị chống đối. Điều mà nhiều người không ý thức được là trên thực tế đảng cộng sản chỉ còn là một hư cấu. Trong một xã hội mà cái gì cũng mua được, kẻ có tiền là kẻ có quyền . Thực quyền hiện nay không còn nằm trong tay những người lãnh đạo đảng cộng sản nữa. Nó ở trong tay một giai cấp quí tộc mới, những người mà ngôn ngữ dân gian gọi là tư sản đỏ, nhưng thực ra phải gọi là tư sản đen, tư sản lưu manh. Đảng và nhà nước cộng sản chỉ là những cơ quan chấp hành của giai cấp thống trị này.

Nhà nước Việt Nam cũng chỉ còn là một hư cấu. Đảng cộng sản, quân đội, công an đều có công ty riêng và tài chính độc lập. Quân đội có công an của quân đội và công an có lực lượng chiến đấu của công an, đảng có cơ cấu riêng trong quân đội và công an. Trên thực tế, đây là những nhà nước trong nhà nước, với những quyền lợi và mục tiêu mâu thuẫn. Chưa kể là với sự mờ nhạt của lãnh đạo trung ương, mỗi địa phương gần như là một sứ quân. Cũng chưa kể là hiện nay người dân nộp tiền cho tham nhũng nhiều hơn là đóng thuế cho nhà nước và sợ các băng đảng xã hội đen hơn là công an chính thức. Vấn đề cấp bách hiện nay là phải có trước hết một nhà nước thực sự, để ít nhất còn biết đối thoại với ai.

Đừng thấy đảng cộng sản bắt bớ và bỏ tù những người dân chủ mà nghĩ rằng nó còn mạnh. Đàn áp những người lương thiện tay không là điều mà chế độ nào, dù bất lực đến đâu cũng làm được. Ngày xưa Hồ Quý Ly lập chế độ hộ khẩu, khống chế chặt chẽ dân chúng trong nước và đám cựu thần của nhà Trần nhưng đã thất bại nhanh chóng trước đạo quân xâm lược của Trương Phụ. Cả vua quan bị bắt trói bởi một toán quân Minh chỉ có bảy người. Các chế độ họ Trịnh ở ngoài Bắc và họ Nguyễn ở trong Nam rất hung bạo với dân chúng những đã bị đánh gục nhanh chóng bởi đảng Tây Sơn. Các chế độ bất lực và ruỗng nát đàn áp được những người dân bình thường nhưng không đương đầu được với các biến cố. Chúng có thể sụp đổ một cách đột ngột và bất ngờ. Chúng tồn tại một cách giả tạo, như là một thăng bằng tạm bợ của nhiều lực mâu thuẫn và chỉ có thể tiếp tục tồn tại nếu không có gì thay đổi. Đó là tình trạng của cả đảng lẫn nhà nước cộng sản Việt Nam.

Đảng cầm quyền này và nhà nước này không còn làm được gì cả. Nó không thể đổi mới. Đã có rất nhiều đóng góp cho đại hội 10 sắp tới của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Trừ một vài ngoại lệ hiếm hoi, những đóng góp này có giá trị ở chỗ chúng nói lên khát vọng một nhà nước dân chủ và lương thiện. Nhưng không nên hy vọng gì ở các cấp lãnh đạo cộng sản hiện nay. Họ bất lực. Đảng cộng sản đã quá phân hóa và suy yếu để có thể thay đổi. Nó không còn thực quyền !

*

Nếu đảng cộng sản không thể thay đổi thì cái gì sẽ xảy ra và tương lai đất nước sẽ như thế nào ?

Lập luận thông thường là đảng cộng sản vẫn trụ được do cấu kết quyền lợi. Lập luận này sai. Quyền lợi không bao giờ đoàn kết được những con người trong một ý chí chung, ngay cả nếu ý chí chung đó chỉ giản dị là tiếp tục tồn tại. Nếu như thế thì bọn cướp bóc đã nắm được chính quyền ở mọi quốc gia. Một chế độ chỉ tồn tại được nếu có lý do tồn tại, nghĩa là đáp ứng một nhu cầu cơ bản nào đó của xã hội. Hai nhu cầu cơ bản nhất của Việt Nam hiện nay là : 1/dân chủ và tự do để được sống như những con người, và 2/thành công trong cuộc cách mạng tri thức đang diễn ra sôi nổi trên thế giới và sẽ quyết định chỗ đứng và sự vinh nhục của mọi dân tộc. Trên cả hai vấn đề trọng đại này đảng cộng sản không những không có giải đáp mà còn là trở ngại.

Trong vở kịch bất hủ "Con Tin" (Otage) của ông, Paul Claudel đã cho nhân vật Turelure giải thích cuộc Cách Mạng Pháp 1789 như sau : "Cũng lỗi tại những thứ này không vững chắc làm người ta quá bị cám dỗ để lay chuyển chúng xem sao". Những gì không vững chắc và không có thực chất sẽ bị nhận ra và xô đẩy.

Hiện đã có khá nhiều người đối lập dân chủ. Họ càng ngày càng đông và càng có phối hợp, dù chưa phải là một lực lượng mạnh. Họ sắp được sự tiếp viện của một loại người mới, những cán bộ và đảng viên cộng sản trẻ nhìn thấy thay đổi là bắt buộc và muốn chủ động trong cuộc thay dổi đó để làm tác nhân thay vì nạn nhân của lịch sử. Họ cũng sẽ được hậu thuẫn từ hai thành phần quan trọng của xã hội Việt Nam : những công nhân mà cuộc sống ngày càng khó khăn và bế tắc, và những sinh viên, học sinh không nhìn thấy một tương lai nào cho mình trong chế độ này. Thay đổi sẽ bằng cách này hay cách khác. Vấn đề chỉ là đừng để chế độ này sụp đổ nhường chỗ cho một khoảng trống chính trị và một tình trạng vô chính phủ.

Chính qua đấu tranh giành thắng lợi cho dân chủ mà một đồng thuận về một dự án chính trị cho đất nước sẽ được đạt tới và những con người cần thiết để thực hiện nó sẽ được phát hiện.

Nguyễn Gia Kiểng

VIệT GIAN CS HÀ NộI : PHÁT ĐIÊN KHI LIÊN ÂU LÊN ÁN CộNG SảN Cả THế GIớI

Cộng Sản VN hốt hoảng lên tiếng chống đối Nghị Quyết 1481

VIệT GIAN CS HÀ NộI : PHÁT ĐIÊN KHI LIÊN ÂU LÊN ÁN CộNG SảN Cả THế GIớI

Liên tiếp trong hai ngày 6 và 7 Tháng Hai 2006, các tờ Quân Ðội Nhân Dân, Lao Ðộng, Thông Tấn Xã Việt Nam, Ðài Tiếng Nói Việt Nam v.v... của đảng Cộng Sản hốt hoảng lên tiếng chống đối Nghị Quyết 1481 của Hội Ðồng Châu Âu tố cáo những tội ác của các chế độ cộng sản trong thế giới. Sớm hơn nữa là tờ Nhân Dân lên tiếng tố cáo nghị quyết trong số ra ngày 27 Tháng Giêng 2006.

Ðài Tiếng Nói Việt Nam của Hà Nội công nhận sự kiện không còn chối cãi là “Chủ nghĩa Xã hội (tức cộng sản) đang lâm vào bước thoái trào, trở nên lỗi thời”. Nhưng vẫn cố tín gào kêu: “Nhân loại vẫn rất nhớ và biết ơn Liên Xô”. Nhân loại nào, thì Ðài không xác định hay trưng bằng cớ. Hai tờ Quân đội Nhân dân và Lao Ðộng thì tả oán việc “sự bất đồng sâu sắc giữa hai quốc gia trụ cột của hệ thống Xã hội Chủ nghĩa là Liên Xô và Trung quốc” đầu những năm 60, rồi “cú sốc lịch sử nặng nề nhất của hệ thống Xã hội Chủ nghĩa những năm cuối thế kỷ 20” khi bị “Goóc-ba-chốp phản bội”, làm cho các chế độ Cộng sản ra nông nỗi ngày nay. Tuy nhiên, báo chí cộng sản vẫn nhắm mắt đánh đồng học thuyết Marx với các chế độ Cộng sản gian ác theo lối tam đoạn luận rẻ tiền: Triết gia Marx vẫn còn được nghiên cứu và dạy tại các đại học Âu Mỹ; Marx là ông tổ (?)của các chế độ Cộng sản; cho nên “lý tưởng Cộng sản sẽ thắp sáng thế kỷ 21”! Rồi các ngài nhà báo ăn lương chế độ này lướt băng qua mọi thảm sát, khủng bố trắng thực hiện dưới các tay đồ tể Staline, Mao Trạch Ðông, Hồ Chí Minh, Pol Pot, v.v... để hết mực ca tụng những “thành tựu” kinh tế tại Trung quốc và Việt Nam Xã hội chủ nghĩa ngày nay.

Thành tựu kinh tế của Việt Nam Cộng sản được báo Quân đội Nhân dân hôm 7.2.2006 ghi công: “Từ một đất nước kiệt quệ sau chiến tranh nay trở thành một trong những quốc gia đổi mới, phát triển năng động hàng đầu khu vực và Châu Á”. Còn Lao Ðộng số ra ngày 6.2.2006, thì “Dù muốn dù không, các nhà quan sát chính trị trên thế giới buộc phải công nhận, ở Châu Á, không có xã hội nào an ninh và ổn định hơn Trung quốc và Việt Nam”.

Sự thật có phải vậy không? Bản báo cáo hoạt động kinh doanh 2006 của Ngân hàng Thế giới (WB) kết hợp với Công ty Tài chính quốc tế (IFC) công bố hôm 14.9.2005, thì Việt Nam được xếp hạng thứ 99 trong số 155 quốc gia được khảo sát. Theo bản báo cáo này, Singapore đứng hạng 2, Thái Lan đứng hạng 20, Mã Lai đứng hạng 21... Còn xếp hạng về mức độ bảo vệ nhà đầu tư, thì Việt Nam xếp hạng thứ 143. Trong 59 nền kinh tế có lợi tức thấp (Low income economies), đa số thuộc các nước Châu Phi, thì Việt Nam đứng vào hàng áp chót trong 59 quốc gia này. Theo bản thông kê của Tổ chức minh bạch quốc tế thì Việt Nam đứng hàng thứ 107 trên 158 quốc gia tham những nhất thế giới.

Với số liệu quốc tế trên đây, những câu viết sai sự thật của Quân đội Nhân dân và Lao động có nghĩa gì? Khi nền báo chí Xã hội Chủ nghĩa có thể dối gạt người dân trong nước trước những sự kiện đang xẩy trước mắt, và được các cơ quan quốc tế theo dõi và làm chứng, thì còn giá trị gì nữa những khẳng định về sự “tốt lành trong mộng ảo” của chế độ khủng bố mệnh danh là Xã hội Chủ nghĩa thực hiện tại Việt Nam từ 1945 đến nay?

Các nhà lãnh đạo Cộng sản Hà Nội và báo chí, truyền thông của họ đang phát điên và quay cuồng như đứng trên đống lửa trước bản án lịch sử mà Hội đồng Châu Âu vừa phán quyết thông qua Nghị quyết 1481 hôm 25.2.2006 kết án những tội ác của các chế độ Cộng sản độc tài toàn trị trong thế giới. Vì lương tri nhân loại vừa điểm trúng yếu huyệt sự bạo ác trên trần thế của chủ nghĩa Cộng sản. Tìm cách chống chế cho các chế độ bạo ác cộng sản, tờ Quân đội Nhân dân đưa ra một số liệu thống kê: “Thăm dò dư luận gần đây cho thấy, số người Nga ủng hộ khôi phục Liên Xô đã tăng từ 28% năm 2001 lên 32% năm 2005”. Ðọc mà thấy tội nghiệp cho kẻ thất thế trên dốc lăn xuống vực thẳm: trong vòng 4 năm mà những người sinh ra, lớn lên, tụng đọc kinh điển Mác Lênin trong vòng 73 năm, ước vọng trở về với “những ngày mai hết ca hát” chỉ tăng được 4%! Mà tổng thể của những người này cũng không quá một phần tư nhân dân Nga! Báo chí cộng sản trong nước còn bất lương đổ tội Nghị quyết cho một cá nhân là Dân biểu Thụy điển Goran Lindblad, người viết bản báo cáo các tội ác Cộng sản và đề xuất Hội đồng Châu Âu phải lên tiếng.

Khi muốn bênh vực, thì những người Cộng sản lấy thiểu số làm đa số, như cường điệu về một phần tư dân Nga muốn trở về sống với Staline, nhưng báo Quân đội Nhân dân lại giả ngơ trước ba phần tư dân chúng Nga chán Liên Xô cũ như hủi. Khi muốn kết án, thì dù cả Hội đồng Châu Âu bỏ phiếu lên án tội ác Cộng sản với đa số áp đảo, người Cộng sản lại táng tận lương tâm quy tội vào một cá nhân xuất phát.

Các sự kiện và luận điểm trên cho thấy Ðảng Cộng sản Việt Nam và cái Nhà nước Xã hội Chủ nghĩa vẫn chưa hiểu dân chủ là gì, tranh luận ý kiến là gì, bỏ phiếu thông qua một Nghị quyết thực hiện ra làm sao trong các xã hội dân chủ. Gần một thế kỷ, suy nghĩ, học tập, hành động theo phương thức chuyên chính, độc tài, chủ nghĩa tập thể trại lính không có con người ở Hà Nội đã tiêu diệt con người cá thể và ý kiến riêng biệt của con người ấy.

Hội đồng Châu Âu là tổ chức chính trị lâu đời nhất của Âu châu, ra đời năm 1949. Trụ sở đặt tại thành phố Strasbourg miền Ðông bắc nước Pháp, cũng là nơi Liên hiệp Châu Âu và Quốc hội Châu Âu đặt trụ sở thứ hai sau trụ sở thứ nhất ở Brussels, Vương quốc Bỉ. Khác với Liên hiệp Châu Âu gồm 25 quốc gia thành viên Tây, Ðông và Bắc Âu, Hội đồng Châu Âu có 46 quốc gia thành viên, trong số này có 21 quốc gia Trung và Ðông Âu. Mục tiêu của Hội đồng Châu Âu là kết hợp chặt chẽ giữa các quốc gia thành viên nhằm mục đích bảo vệ an ninh dân chủ, nhân quyền và Nhà nước Pháp quyền. Kể từ năm 1989, nghĩa vụ đặc biệt của Hội đồng Châu Âu là làm tiền vệ cho nhân quyền tại các quốc gia dân chủ hậu cộng sản ở Trung và Ðông Âu, giúp đỡ các quốc gia này cải cách chính trị song song với cải cách kinh tế, và trao truyền kiến thức trên các lĩnh vực nhân quyền, dân chủ cơ sở, giáo dục, văn hóa, môi trường.

Nghị quyết số 1481 lên án những tội ác chống nhân loại của các chế độ Cộng sản trên toàn thế giới được thông qua ngày 25.1.2006, với đa số áp đảo 99 phiếu thuận, 42 phiếu chống. Ðặc biệt điều 9 của Nghị quyết xác định rằng:

“Các chế độ toàn trị cộng sản vẫn còn hoạt động tại một số quốc gia trên thế giới và vẫn tiếp tục gây tội ác. Quyền lợi quốc gia không thể là cái cớ nhằm phản bác những phê phán thích đáng các chế độ độc tài toàn trị cộng sản hiện nay. Hội đồng Châu Âu cực lực lên án tất cả những vi phạm nhân quyền”.

Các tội ác này đến từ đâu? Ðiều 3 của Nghị quyết ghi nhận:

“Nhân danh chủ trương đấu tranh giai cấp và nguyên tắc chuyên chính vô sản mà các tội ác được biện minh. Sự giải thích hai nguyên tắc này đã hợp thức hóa việc “thủ tiêu” những người bị cho là có hại cho sự xây dựng một xã hội mới, và do đó, bị xem là kẻ thù của các chế độ độc tài toàn trị cộng sản”.

Ðiều 5 còn xác định: “Sự sụp đổ của những chế độ độc tài toàn trị cộng sản tại Trung và Ðông Âu không được quốc tế điều tra theo dõi các tội ác gây ra. Hơn nữa, tác giả những tội ác nầy chưa hề bị đưa ra xét xử trước cộng đồng quốc tế, như trường hợp những tội ác khủng khiếp do Ðức Quốc xã gây ra trước đây”.

Trong thời gian hoạt động tại Strasbourg, Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam và Cơ sở Quê Mẹ đã gặp gỡ các vị Dân biểu và ghi nhận những phát biểu sau đây của các Dân biểu Châu Âu ủng hộ Nghị quyết 1481, mà đa số là các Dân biểu thuộc Trung và Ðông Âu, là các quốc gia kinh qua một thời gian dài dưới chế độ độc tài toàn trị Cộng sản. Họ là nhân chứng sống cho những bạo tàn và thảm sát nhân loại không thể nào tha thứ, không thể nào còn giữ im lặng một cách bất lương và đớn hèn. Các lời phát biểu dưới đây đã được Ðài Á châu Tự do phát về Việt Nam trong 2 chương trình buổi sáng và buổi tối hôm 8.2.2006.

Trong cuộc bỏ phiếu thông qua, một số đảng khuynh tả Châu Âu đã chống đối Nghị quyết, dù họ đồng tình tố cáo các tội ác cộng sản trong quá khứ, nhưng lại ngại rằng sự tố cáo ấy trở thành cuộc chống đối ý thức hệ Mác-xít. Các cuộc thảo luận trong năm 2004 chỉ xoáy quanh sự lo ngại này mà thôi, nên một số đảng tả khuynh đưa những đề nghị sửa đổi, bổ sung văn bản (amendment) chứ không hề chống đối sự lên án.

Các vị Dân biểu Trung và Ðông Âu đã bác bỏ luận điểm lo sợ trên đây, khi chính họ là những cựu đảng viên Cộng sản. Sau đây là ý kiến của Bà Catherine Saks, Dân biểu nước Estonia:

“Nếu Hội đồng Châu Âu coi trọng pháp quyền, dân chủ và nhân quyền, thì chúng ta phải áp dụng những tiêu chuẩn ấy để đánh giá quá khứ của chúng ta. Chúng ta không nhắc chuyện ở thời đại xa cách chúng ta, mà là một lịch sử mà đa số trong chúng ta từng chứng kiến. Vì vậy mà chúng ta cần biết rõ sự thật. Nhưng bất hạnh thay, trong thực tế có số người không chịu nói lên sự thực, do bản thân họ từng tham dự, hoặc do họ từng đóng những vai trò trong các sự kiện đã qua ấy.

“Tôi lên tiếng hậu thuẫn cho việc tố cáo những tội ác của chế độ Cộng sản toàn trị, mặc dù trong thực tế tôi là cựu đảng viên Cộng sản Estonia. Vì sao tôi vào đảng là điều không quan trọng, ngày nay tôi chẳng hãnh diện gì về điều này, là điều đã làm thương tổn cha mẹ tôi vì cha mẹ tôi bị thống khổ dưới chế độ ấy. Tôi hy vọng rằng những nỗ lực nhằm chấm dứt chế độ ấy để xây dựng dân chủ tại Estonia đang sửa chữa những tổn hại mà tôi đã gây ra khi tham gia đảng Cộng sản.

“Bản Nghị quyết hôm nay không nhằm kết án riêng tôi vì tôi không hề phạm các tội ác ấy. Những kẻ nào gây ra tội ác chống nhân loại sẽ phải đưa ra xét xử trước tòa án, chứ không phải tại Hội đồng Châu Âu. Thật là một quyết định tối hậu cho xã hội dân chủ hiện đại khi vẽ ra một lằn ranh minh bạch giữa những tội ác vi phạm với những giá trị mà chúng ta trân quý. Ðây là điều tối ư quan trọng cho tương lai chúng ta. Làm được như vậy, tôi hy vọng rằng, các con cháu của tôi sẽ không bao giờ kinh qua những cảnh thảm khốc mà cha mẹ tôi đã phải chịu đựng”.

Ông Mátyás Eởsi, Dân biểu Hung Gia Lợi có cùng một quan điểm khi phát biểu:

“Sáng nay có một số người nhỏ biểu tình trước trụ sở Hội đồng Châu Âu, và chúng tôi đã nhận được vài lá thư của các nhóm vận động nói rằng chúng tôi đã sai lầm khi tố cáo những tội ác của các chế độ Cộng sản. Tôi muốn nói với đảng tả khuynh Châu Âu Thống nhất và những ai đã viết các thư trên, rằng họ hoàn toàn tự do để đến đây, tự do phát biểu ý kiến của họ. Hồi tôi còn trẻ, hồi tóc tôi còn nhiều và không bạc như bây giờ, tôi còn để râu nữa, thời ấy chúng tôi muốn viết kiến nghị thư hay muốn biểu tình ở Hung Gia Lợi, chúng tôi liền bị đánh đập và bắt bỏ tù. Ðó là điều khác biệt kinh khủng với bây giờ... Tôi nghĩ rằng, chúng ta cần rút tỉa bài học từ thái độ trí thức của một Châu Âu tả khuynh. Hãy nghĩ tới những người như Jean-Paul Sartre, ông ta thú nhận trước khi chết rằng: “Tôi đã biết rất rõ về các trại tập trung Gulags, nhưng tôi không muốn vạch trần ra, vì tôi không muốn làm mất tinh thần của giai cấp công nhân đang tin tưởng vào một ngày mai ca hát”... Bài học mà chúng ta rút tỉa từ một thái độ như thế, là phải biết rõ sự thật, xem đấy như tiêu chuẩn tối hậu. Ở đây chúng ta không đề cập tới vấn đề ý tưởng, mà nhắm vào những tội ác khủng khiếp... Chúng ta nói đến trường hợp Pol Pot, Mao Trạch Ðông, Stalin, và những gì bọn họ đổ lên đầu nhân dân họ. Ðiều cơ bản mà tôi sợ nhất, và tôi chẳng hiểu vì sao vẫn hiện hữu những người tả khuynh không chịu chấp nhận rằng chúng ta đang nhắc nhở tới những tội ác khủng khiếp, chứ không đề cập vấn đề ý thức hệ”.

Ông Németh, Dân biểu Hung Gia Lợi kể lại một kinh nghiệm đau thương tại nước ông:

“Như quý vị đã biết, năm nay chúng tôi kỷ niệm 50 năm Cách mạng Hung Gia Lợi đấu tranh cho tự do. Xin cho phép tôi nhắc lại câu chuyện của một người đấu tranh cho tự do. Ðó là công nhân Peter Mansfeld, năm ấy mới có 16 tuổi. Sau khi chiến xa Liên Xô tiến chiếm thủ đô Budapest năm 1956, em bị bắt bỏ tù, rồi sống trong tình trạng tạm giam suốt 2 năm cho đến ngày sinh nhật 18 tuổi, là ngày em đủ tuổi lãnh án tử hình chiếu theo “luật pháp Xã hội chủ nghĩa”. Em bị hành quyết năm 1958. Nếu còn sống, năm nay người thiếu niên ấy được 66 tuổi.

“Trên hết mọi sự, hôm nay chúng tôi biểu dương sự ủng hộ và công nhận các nạn nhân của chế độ Cộng sản, còn sống hay đã chết. 60 triệu người đã chết oan dưới các thể chế Cộng sản trong toàn thế giới. Quyết định hôm nay vô hình trung xác nhận đã có hàng triệu Peter Mansfelds”.

Vì sao vẫn còn có số người chưa chịu lên tiếng tố cáo tội ác cộng sản? Bà Mikhailova, Dân biểu Bulgaria, phân tích:

“Hai tháng trước đây, tôi được mời làm thuyết trình viên cho một Hội nghị về nhân quyền tại Bắc Hàn tổ chức ở Hán Thành. Những gì mà tôi được nghe ở đây, hay đọc qua các tài liệu, thật kinh khủng. Ai là kẻ bình thường khó tin được các điều ấy. Nhưng chính những điều ấy lại nhắc nhở tôi rằng, chế độ cộng sản độc ác tới cỡ nào, rằng nếu công luận thế giới không chịu lên tiếng tố cáo, thì những tên độc tài ở thế kỷ XXI sẽ tha hồ thẳng tay đàn áp, vì chúng biết rằng chẳng có luật lệ nào dám động tới chúng.

“Có số người cho rằng cuộc thảo luận về tội ác các chế độ Cộng sản còn sớm quá. Nhưng trái lại, tôi cho rằng đã chậm trễ lắm rồi việc đánh giá những tội ác của các chế độ Cộng sản. Biết bao là nạn nhân đã chết, đã buồn thảm rời bỏ thế giới phi công lý này. Chẳng nghi ngờ gì nữa sự kiện các chế độ Cộng sản đã giết hại hằng triệu người và biến tướng cả thế hệ. Thế mà có người lại vô tình nói trổng rằng đó là lịch sử, và lịch sử chẳng bao giờ lập lại đâu. Tôi không đồng ý thứ ý kiến đó. Vì những chế độ ấy vẫn hiện hữu tại các quốc gia như Belarus, Cuba, Trung quốc, Bắc Triều tiên, Việt Nam, là những nơi mà sự độc ác được sử dụng chống lại nhân dân, vì khối nhân dân này đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền”.

Ông Goran Lindblad, Dân biểu Thụy điển, Báo cáo viên dẫn nhập Nghị quyết nói lên lý do vì sao không thể trì hoãn việc tố cáo các tội ác cộng sản:

“Bản báo cáo hôm nay vốn đã được chờ đợi từ lâu - thực sự là quá lâu. Ðã đến lúc Hội đồng Châu Âu lên tiếng tố cáo dứt khoát những tội ác của các chế độ Cộng sản. Thứ nhất, là vì vấn đề nhận thức chung - Hội đồng Châu Âu phải tố cáo những tội ác do các chế độ Cộng sản vi phạm không trừ trường hợp nào. Thứ hai, bao lâu những nạn nhân của các chế độ Cộng sản còn sống, hoặc thân nhân họ còn sống sót, chúng ta phải phục hồi tinh thần cho các nạn nhân ấy. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, là hiện nay đang còn nhiều chế độ Cộng sản hiện hữu trên thế giới. Chúng ta phải nhớ lấy điều ấy, và chúng ta cần thảo luận tới vấn đề này để tìm giải pháp bảo đảm sao cho những tội ác như thế không còn tái diễn, và Âu châu không phạm những sai lầm như đã phạm trong quá khứ.

“Các chế độ Cộng sản có thể định nghĩa qua một số đặc trưng sai khác. Nhưng tựu trung, bao gồm chế độc độc đảng, mọi người chỉ được quyền nghĩ theo như Ðảng nghĩ, phải chấp nhận một ý thức hệ duy nhất, và tất cả quyền lực tập trung vào tay một nhóm lãnh đạo thiểu số. Giới lãnh đạo này thụ hưởng thỏa thuê trong xã hội, bất cần đến đời sống của tuyệt đại đa số nhân dân. Con người chả ra gì. Không có quyền lập hội. Ðể kiểm soát, các chế độ này có guồng máy công an khổng lồ, họ kiểm soát toàn bộ truyền thông, báo chí, và quốc hữu hóa kinh tế. Trung quốc là một ngoại lệ, trong nghĩa Trung hoa Cộng sản kết hợp những gì xấu xa nhất trong chủ nghĩa Tư bản với những chi xấu xa nhất trong chủ nghĩa Cộng sản. Tại Trung quốc không có tự do ngôn luận, không có luật pháp và quy tắc bảo vệ cá nhân, tất cả đó cộng với thứ chủ nghĩa tư bản tùy tiện và man rợ. Tôi nghĩ rằng đời sống tại Trung quốc nào khác chi địa ngục trên trần thế.

“Chúng ta có thể nhìn thấy những chi đang xẩy ra tại Trung hoa Cộng sản, là nơi mà những ai bất đồng chính kiến đều bị đàn áp. Pháp luân công và các tôn giáo bị ngược đãi tại Trung quốc. Sự đàn áp này làm nẩy sinh một phong trào ly khai và đối lập lớn. Ðây là điều tốt. Tôi dám cá với quý vị 100 Euros, rằng đảng Cộng sản Tàu sẽ đổ trong vòng 5 năm tới. Hiện nay đã có nhiều nhà ngoại giao đào thoát, nhiều người bỏ đảng bên Tàu. Những sự kiện ấy từng xẩy ra trước khi bức tường sắt Liên Xô sụp đổ.

“Vì vậy, tôi vững tin rằng, nhờ cuộc thảo luận hôm nay, với việc phục hồi tinh thần cho những nạn nhân cộng sản, Hội đồng Châu Âu dứt khoát đứng lên bảo vệ cho những ai bị thống khổ dưới các chế độ độc tài khủng khiếp này”.

Lời phát biểu sau đây của Ông Ivan Ivanov, Dân biểu Bulgaria, nêu một sự kiện quan trọng là tính kỳ thị chủng tộc, kiểu Ðức quốc xã độc tôn giống dân Aryen, và chống tôn giáo của đảng Cộng sản Bulgaria khi ra lệnh thay tên đổi họ 800.000 người Bảo gia lợi gốc Thổ Nhĩ Kỳ. Phát biểu của ông Ivan Ivanov là tiếng nói đồng nhất của hầu hết các quốc gia Trung và Ðông Âu, là những quốc gia vừa thoát ly chế độ độc tài toàn trị Cộng sản và nay đang trên đà xây dựng dân chủ đa nguyên:

“Lên tiếng kết án những tội ác của các chế độ Cộng sản là cần thiết vì những lý do cơ bản. Trước hết, tính về số lượng và sự tàn nhẫn, những tội ác cộng sản chẳng khác gì những tội ác của bọn Ðức quốc xã. Thứ hai, là thông qua các tội ác mà các chế độ nầy được thiết lập nhằm tước đoạt mọi quyền cơ bản và làm trì hoãn nửa thế kỷ phát triển trong các quốc gia ấy. Thứ ba, là bổn phận tinh thần của chúng ta chỉ thành tựu đối với các nạn nhân của sự khủng bố cộng sản khi chúng ta chịu lên tiếng kết án.

“Hội đồng Châu Âu được thiết lập để bảo vệ nhân quyền và tố cáo những ai vi phạm nhân quyền. Thông qua quyết nghị tố cáo các tội ác cộng sản là chúng ta đang bảo vệ tinh thần và các nguyên tắc của Hội đồng Châu Âu.

“Bulgaria là quốc gia mà các tội ác cộng sản xâm phạm trầm trọng nhất. Có một tội ác khiến cho giới lãnh đạo cộng sản Bulgaria khó chịu. Ðó là việc thay tên đổi họ tám trăm nghìn người dân bulgaria gốc Thổ nhĩ kỳ. Không chỉ thay tên người sống thôi đâu, mà còn xóa cả tên người chết trên bia mộ.

“Tội ác dưới các chế độ cộng sản đến từ ý thức hệ cộng sản. Lý thuyết đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản là tiền đề cho những bạo động tinh thần và thể xác để dần dà trở thành cuộc khủng bố toàn diện. Một số đảng phái tả khuynh, thừa kế các đảng cộng sản, không đủ can đảm hoặc không muốn công khai kết án những chế độ cộng sản trước kia, chứng tỏ rằng họ chưa hoàn tất tiến trình cải cách.

“Ðể biết rõ khách quan số lượng những nạn nhân, các kho lưu trữ của những cơ quan mật vụ tại các nước cộng sản cũ phải được mở cửa. Sự kiện mà các kho lưu trữ này còn đóng kín, cho thấy chúng ta còn phải hoạt động nhiều hơn nữa để biết rõ tầm quan trọng thực sự của những tội ác cộng sản”.

Lời phát biểu sau đây của Dân biểu Pháp, Jacques Legendre, có thể xem như câu trả lời hùng hồn cho những luận điểm sai trái và bất lương của báo chí Cộng sản Việt Nam trong nước, dù rằng ông đã tuyên bố trước khi Quân đội Nhân dân, Lao động, Thông tấn xã Việt Nam, Ðài Tiếng Nói Việt Nam... cà lăm cà cặp viết bài chống chế hay lên tiếng ngọng lịu một cách vô vọng:

“Hội đồng Châu Âu, không ngừng tố cáo từ khóa họp này sang khóa họp khác những vi phạm tự do, những tội ác vi phạm tại Châu Âu và khắp nơi trong thế giới. Chăm lo sự tôn trọng chu đáo cho nhân quyền là danh dự và nghĩa vụ của chúng ta. Sao lại có thể tránh việc lên án những tội ác của các chế độ độc tài toàn trị Cộng sản? Chúng ta đã từng lên tiếng tố cáo chủ nghĩa phát xít, chúng ta có lý khi lên án như thế; chúng ta đã từng lên tiếng tố cáo chủ nghĩa Quốc xã, chúng ta có lý khi lên án như thế. Nhưng hiện nay đang hiện hữu những chủ nghĩa độc tài Cộng sản. Bổn phận chúng ta là phải lên án các chế độ này.

“Ðây không phải là cuộc thảo luận lý thuyết và tiên quyết tố cáo một ý thức hệ. Ðây là một biên bản ghi nhận: trong tất cả các quốc gia do Ðảng Cộng sản cầm quyền, suốt thế kỷ 20 khủng khiếp, Cộng sản đã xóa bỏ bầu cử tự do, xóa bỏ chế độ đa đảng, xóa bỏ tự do thông tin, bỏ tù những người đối lập và thảm sát họ. Ðây chính là những sự kiện mà Hội đồng Châu Âu tố cáo khi nó diễn ra khắp nơi. Trước sự kiện ấy, làm sao chúng ta có thể dửng dưng cho được?

“Người chết được tính bằng số triệu. Chẳng cần thiết tranh cãi về con số: vì đây là những cuộc hành quyết đông đảo tập thể trong rất nhiều quốc gia. Staline là một tên đồ tể. Cần có một tòa án hình sự quốc tế để xử tội ác của hắn. Tôi tin rằng một tòa án hình sự quốc tế như thế còn sẽ lưu tâm đến các tên tội phạm Lenine và Trotsky. Tôi không ám chỉ đến tất cả các chủ tịch nước hay lãnh đạo có trách vụ Cộng sản đâu. Nhưng tôi thực tình ngưỡng phục vai trò tích cực của Mikhael Gorbachev.

“Nói gì nữa đây với những điều đã xẩy ra, không riêng ở Liên Xô cũ, mà trong rất nhiều những nước Cộng sản khác. Chúng ta đã nghe bao lời nhân chứng cảm động. Ðổ hết trách nhiệm lên đầu bọn lãnh tụ mê muội kia ư? Phải nhận cho ra sự phát triển tội ác trong tất cả các chế độ Cộng sản suốt thế kỷ 20, đây mới là vấn nạn chính yếu.

“Sự khẳng định như thế khi được nói ra sẽ làm dấy lên những cơn thịnh nộ. Làm như chúng ta không có quyền lên án chủ nghĩa Cộng sản chỉ vì Liên Xô đã thắng chủ nghĩa Quốc xã! Ðúng thì có đúng, nhưng phải nhớ rằng, chính Liên Xô chứ không ai khác đã khởi sự ký kết hiệp ước với Ðức quốc xã. Cái chết của Hitler ở Berlin, sự thắng trận của Hồng quân và quân Ðồng minh không thể làm xóa mờ những tội ác của tên đồ tể Staline.

“Chúng ta có theo “chủ nghĩa xét lại” khi tố cáo Liên Xô cũ không? Có kẻ còn dám nghi ngờ là chúng ta cảm tình với bọn Quốc xã nữa kia. Nhưng không! Chúng ta đang lên án những tội ác mà các chế độ Cộng sản gây ra trong những thời điểm nào đó, như chúng ta đã lên án những tội ác do bọn Quốc xã gây ra, như chúng ta đã lên án những tội ác do bọn phát xít gây ra! Và tôi không quên Trung quốc là một chế độc độc tài toàn trị hôm nay”.

copy

Tội ác chống nhân loại

Lịch sử nhân loại là lịch sử ăn thịt người, cá lớn nuốt cá bé. Trong tiến trình lịch sử, gần như dân tộc nào và quốc gia nào cũng đã phải trải qua những giai đoạn như vậy. Nhưng trong thế giới văn minh ngày nay, nhất là sau khi tổ chức Hội Quốc Liên rồi Liên Hiệp Quốc được thành lập, các quốc gia văn minh trên thế giới đã tìm mọi cách để ngăn chận những tội ác chống nhân loại, xử dụng cả luật pháp lẫn sức mạnh. Tuy nhiên, cho đến nay, những tệ trạng này vẫn chưa được loại trừ hoàn toàn. Sự bó tay của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc hiện nay đối với những vi phạm quyền con người nghiêm trọng tại những nước như Trung Quốc, Bắc Hàn, một số nước Phi Châu hay Hồi Giáo... là những thí dụ điển hình. Hôm nay, nhân Nghị Hội Âu Châu đưa ra Nghị Quyết số 1481 lên án chủ nghĩa cộng sản là tội ác chống nhân loại, chúng ta thử nhìn qua những nổ lực chống lại loại tội ác này.

CÁC BIỆN PHÁP TRỪNG PHẠT

Năm 1945, sau khi Thế Chiến II vừa chấm dứt, mọi thủ tục đã được tiến hành một cách nhanh chóng để trừng phạt những kẻ chủ trương gây chiến và diệt chủng. Ngày 8.8.1945 bốn cường quốc là Mỹ, Anh, Nga và Pháp họp tại London đã ký một thỏa ước thành lập Tòa Án Quân Sự Quốc Tế (International Military Tribunal) tại Nurember nhằm đưa những thành phần phạm tội ác chống nhân loại trong Thế Chiến II ra xét xử, nhất là nhóm Đức Quốc Xã (Nazi). Sau đó, 19 quốc gia khác tuyên bố công nhận thỏa ước này. Tòa Án Quân Sự Quốc Tế nằm ngoài thẩm quyền của Liên Hiệp Quốc. Theo điều 3 của bản Hiến Chương Tòa Án Quân Sự Quốc Tế, tòa này có nhiệm vụ truy tố và xét xử 3 loại tội phạm sau đây:

(1) Tội chống hòa hình (crimes against peace).

(2) Tội phạm chiến tranh (war crimes).

(3) Tội phạm chống nhân loại (crimes agianst humanity).

Ngoài ra, việc lập các kế hoạcch hay âm mưu thực hiện ba loại tội phạm nói trên, cũng bị trừng phạt.

Kể từ ngày 20.11.1945, Tòa Án Quân Sự Quốc Tế bắt đầu các phiên xét xử dưới quyền chủ tọa của Thẩm Phán Hoàng Gia Anh Geoffrey Lawrence. Trong giai đoạn đầu đã có 24 lãnh tụ Đức Quốc Xã bị truy tố về tội phạm chiến tranh. Những người điều khiển Gestapo, cơ quan mật vụ của Đức Quốc Xã, đều bị bắt và bị truy tố.

Cũng vậy, sau khi nạn diệt chủng xẩy ra ở Nam Tư cũ (nay là Serbia và Montenegro) đã bị dẹp tan, ngày 25.5.1993, Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc đã quyết định thành lập Tòa Án Hình Sự Quốc Tế về Nam Tư cũ (The International Criminal Tribunal for the former Yugoslavia – ICTY) để trừng phạt những kẻ chịu trách nhiệm về những vi phạm nghiêm trọng các tội ác chống nhân loại xẩy ra trên lãnh thổ Nam Tư cũ từ 1991.

Tiếp theo, ngày 8.11.1994 Hội Đồng Bảo An cũng đã quyết định thành lập Tòa Án Hình Sự Quốc Tế về Rwanda (The International Criminal Tribunal for Rwanda) để trừng phạt những kẻ vi phạm các tội phạm chống nhân loại ở Rwanda.

BẮT ĐẦU QUAN TÂM ĐỀN CỘNG SẢN

Tuy đã có nhiều nỗ lực như đã nói trên, nhưng cho đến nay, nhiều tội ác chống nhân loại rất nghiêm trọng đã xẩy ra trong các chế độ cộng sản vẫn chưa được Liên Hiệp Quốc và các cường quốc Tây Phương đụng đến, mặc dầu các chế độ cộng sản ở Trung Âu và Đông Âu đã sụp để cách đây hơn 15 năm. Những người gây nhiều tội ác chống nhân loại trong các chế độ này vẫn chưa bị truy tố và trừng phạt vì nhiều khó khăn thực tế, tuy các tội ác đó có khi còn nghiêm trọng hơn cả những tội ác của nhóm Đức Quốc Xã.

Hôm 25.1.2006, Nghị Viện Âu Châu họp tại thành phố Strasbourg ở miền đông bắc nước Pháp, đã đưa ra Nghị Quyết số 1481 với đa số áp đảo, 99 phiếu thuận và 42 phiếu chống, lên án chủ nghĩa cộng sản là tội ác chống nhân loại, và các chế độ toàn trị cộng sản đã vi phạm nhân quyền tập thể.

Điều 2 của Nghị Quyết tuyên bố rằng những chế độ cộng sản toàn trị từng cai trị ở Trung Âu và Đông Âu trong thế kỷ qua, và hiện vẫn còn cầm quyền ở vài nước trên thế giới, tất cả không loại trừ, có đặc điểm là vi phạm nhân quyền tập thể. Những vi phạm nầy khác nhau tùy theo nền văn hóa, quốc gia và giai đoạn lịch sử, bao gồm cả những hành vi sau đây:

- Ám sát và hành quyết cá nhân hay tập thể, gây chết chốc trong các trại tập trung, để cho chết đói, đày ải, tra tấn, bắt buộc lao động nô lệ, và những hình thức khác về khủng bố thể xác tập thể,

- Ngược đãi vì chủng tộc hay tôn giáo,

- Vi phạm các quyền tự do lương tâm, tự do tư tưởng, tự do phát biểu và tự do báo chí, ngoài ra còn thiếu vắng đa nguyên về chính trị.

Điều 3 của Nghị Quyết nhận định rằng các chế độ này đã đưa ra chủ thuyết đấu tranh giai cấp và nguyên tắc chuyên chính vô sản để biện minh cho tội ác của họ. Sự giải thích hai nguyên tắc trên đã hợp thức hóa việc “loại trừ” những người bị coi là có hại cho sự xây dựng một xã hội mới và vì thế, bị xem là kẻ thù của các chế độ toàn trị cộng sản. Một số lớn các nạn nhân trong mỗi quốc gia chính là công dân của các nước đó. Tiêu biểu nhất là các dân tộc của nước Liên Xô cũ với số nạn nhân đông hơn rất nhiều so với các dân tộc khác.

Sau khi nhận định như trên, điều 4 của Nghị Quyết thừa nhận rằng, mặc dầu có những tội ác của các chế độ cộng sản toàn trị, một vài đảng cộng sản (Âu Châu) đã góp phần vào việc thực hiện dân chủ.

Điều 5 của Nghị Quyết nói đến việc cần thiết phải điều tra, truy tố và đưa những người vi phạm ra xét xử. Điều này viết: “Sự sụp đổ của những chế độ cộng sản toàn trị ở Trung Âu và Đông Âu không được theo dõi trong mọi trường hợp qua một cuộc điều tra quốc tế về các tội ác do chúng đã vi phạm. Hơn nữa, tác giả của những tội ác nầy chưa hề bị cộng đồng quốc tế đưa ra truy tố, như trường hợp các tội ác kinh khủng do Đức Quốc xã vi phạm.”

Trong điều 7 và điều 8, Nghị Quyết nhận định rằng sự cảnh giác của lịch sử là một trong những điều kiện để ngăn ngừa các tội phạm tương tự trong tương lai. Vã lại, sự đánh giá về đạo đức và sự lên án các tội đã vi phạm đóng một vai trò quan trọng trong việc giáo dục các thế hệ trẻ. Hơn nữa, Nghị Hội tin rằng những sự đau khổ của các nạn nhân của các tội ác do các chế độ cộng sản toàn trị vẫn đang còn sống hay gia đình của họ đáng được cảm thông, hiểu biết và nhìn nhận.

Điều 9 của Nghị Quyết nhấn mạnh: “Các chế độ cộng sản toàn trị vẫn còn hoạt động tại một số quốc gia trên thế giới và các tội ác vẫn tiếp tục vi phạm. Quan điểm về quyền lợi quốc gia không thể được dùng để ngăn chận sự phê bình thích đáng đối với các chế độ cộng sản toàn trị hiện nay. Nghị Viện mạnh mẽ lên án tất cả những sự vi phạm nhân quyền đó.”

HÀ NỘI PHẢN ỨNG ĐIÊN CUỒNG

Ngay lập tức, nhà cấm quyền Hà Nội đã lên tiếng bác bỏ Nghị Quyết nói trên. Nhật báo Nhân Dân của Đảng CSVN trong số ra ngày 27.1.2006, dười đầu đề “Một nghị quyết sai trái”, đã nói rằng “Có thể khẳng định, chủ nghĩa cộng sản là một thành tựu trí tuệ văn minh của loài người” và “Liên Xô - Nhà nước xã hội chủ nghĩa đầu tiên trên thế giới - đã phát triển thành một cường quốc hùng mạnh, là lực lượng quyết định thắng lợi trong chiến tranh xóa bỏ chủ nghĩa phát-xít quốc tế, cứu loài người khỏi thảm họa diệt chủng.” Theo bài báo, “Những thực tế hiển nhiên đó không một thế lực nào có thể phủ nhận.”

“Việc Nghị Hội Âu Châu thông qua cái gọi là nghị quyết 1481 không chỉ là hành động sai trái, lỗi thời, mà còn xúc phạm hàng triệu triệu người trên thế giới đã hy sinh quên mình đấu tranh cho một thế giới công bằng, bình đẳng, hòa bình và hữu nghị.”

Sở dĩ Hà Nội đã phản ứng điên cuồng như thế vì Nghị Quyết 1481 của Nghị Viện Âu Châu có liên quan đến các nhà lãnh đạo Đảng CSVN, nhưng các luận điệu được đưa ra chỉ là cãi chày cãi cối.

1.- Liên Sô và Thế Chiến II: Trong các sách giáo khoa cũng như trong bài báo nói trên, Đảng CSVN luôn cho rằng trong Thế Chiến II, chính lực lượng của Cộng Sản là “lực lượng quyết định thắng lợi trong chiến tranh xóa bỏ chủ nghĩa phát-xít quốc tế, cứu loài người khỏi thảm họa diệt chủng” và cho rằng những thực tế hiển nhiên đó không một thế lực nào có thể phủ nhận. Nhưng những sự xác quyết này lại hoàn toàn không đúng với thực tế.

Năm 1939, trước khi Thế Chiến II bùng nổ, hai nước Anh và Pháp đã thuyết phục Stalin gia nhập phe Đồng Minh chống lại phát-xít Đức, nhưng Stalin đã từ chối đề nghị này. Sau đó, Stalin đã làm cả thế giới sửng sốt khi quay sang ký với Đức hiệp ước không xâm lược lẫn nhau!

Tháng 6 năm 1941, sau khi chiếm gần hết Âu Châu, Đức dùng toàn lực quay lại tấn công Liên Xô. Hồng quân Liên Xô thua hết trận này đến trận khác, Stalin phải kêu gọi toàn dân tham gia cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc. Mãi đến năm 1943, khi Đức phải đem quân đối phó với Hoa Kỳ và Đồng Minh, Liên Xô mới lấy lại thế chủ động, đánh bại Đức ở mặt trận Stalingrad và đẩy lui quân Đức ra khỏi bờ cõi.

Vào tháng 4 năm 1945, quân Mỹ, Anh và Liên Xô đã tiến vào thủ đô Berlin của Đức. Ngày 30.4.1945, Hitler tự sát và ngày 8.5.1945 Đức tuyên bố đầu hàng.

Từ năm 1941 đến năm 1945 Liên Xô đã bị tổn thất nặng nề. Các sử gia Tây phương ước lượng tổn thất về nhân mạng của Liên Sô có thể lên đến 40 triệu người, kể cả binh sĩ và thường dân. Riêng trong trận Stalingrad đã có một triệu binh sĩ hy sinh. Thiệt hại về vật chất của Liên Sô cũng rất lớn lao: 1.700 thị trấn và thành phố và khoảng 70.000 làng mạc bị tàn phá.

Nhưng chúng ta có thể nói: Trong Thế Chiến II, nếu không có sự can thiệp của Hoa Kỳ, ba nước Liên Sô, Anh và Pháp không thể đánh bại được sự liên kết giữa Đức Quốc Xã và Quân Phiệt Nhật. Liên Sô chỉ lợi dụng sự khó khăn của Đức Quốc Xã và Quân Phiệt Nhật khi phải đối phó với Hoa Kỳ và Đồng Minh, đem quân chiếm Đông Âu và Mãn Châu, mở rộng bờ cõi.

VẤN ĐỀ TRUY TỐ CÁC TỘI PHẠM

Như chúng tôi đã trình bày ở trên, tứ sau Đại Chiến Thứ II đến nay, có 3 tòa án quốc tề đặc biệt đã đưộc thiết lập để xét xử các tội ác chiến tranh và các tội ác chống nhân loại, đó là Tòa Án Quân Sự Quốc Tế, Tòa Án Hình Sự Quốc Tế về Nam Tư cũ và Tòa Án Hình Sự Quốc Tế về Rwanda, nhưng chưa có tòa án đặc biệt nào được thiết lập để truy tố và xét xử các tội phạm của các chế độ cộng sản. Một câu hỏi được đặt ra là Tòa Án Hình Sự Quốc Tế (International Criminal Court) được thiết lập năm 1998 có thẩm quyền xét xử các tội phạm chống nhân loại của các chế độ cộng sản hay không?

Theo điều 5 của Quy Chế Rome về Tòa Án Hình Sự Quốc Tế (Rome Statute of the International Criminal Court) tòa án này có nhiệm vụ xét xử 4 loại tội phạm sau đây:

(1) Tội diệt chủng (the crime of genocide)

(2) Các tội chống nhân loại (crimes against humanity).

(3) Các tội phạm chiến tranh (war crimes).

(4) Tội xâm lăng (the crime of aggeression).

Nhưng chúng ta sẽ gặp hai trở ngại chính sau đây khi truy tố tội phạm của các chế độc cộng sản:

Trở ngại thừ nhất: Điều 23 Quy Chế này quy định rằng quy chế này không có hiệu lực hồi tố, có nghĩa là quy chế này chỉ áp dụng cho các tội phạm xẩy ra kể từ ngày 1.7.2002, ngày có số quốc gia phê chuẩn vừa đủ túc, chứ không áp dụng cho các vi phạm xẩy ra trước đó. Như vậy những sự vi phạm tội ác chiến tranh và tội ác chống nhân loại của các chế độ cộng sản trước đó không thuộc thẩm quyền của tòa này. Vì thế, các tội ác của Việt Cộng trong cuộc cải cách ruộng đất 1952 và 1954 và trong vụ Tết Mậu Thân, hay các tội phạm của các lãnh tụ của Khmer Đỏ trong thời gian cầm quyền tại Cam-bốt đã thoát khỏi Tòa Án Hình Sự Quốc Tế thường trực.

Trở ngại thứ hai: Vì Tòa Án Hình Sự Quốc Tế đã được thành lập dựa trên một hiệp ước đa phương, nên quốc gia nào muốn gia nhập hay không là tùy ý và chỉ quốc gia nào gia nhập mới bị ràng buộc bởi hiệp ước này mà thôi. Rất nhiều quốc gia không muốn ký kết hay phê chuẩn “Quy Chế Rome về Tòa Án Hình Sự Quốc Tế” vì thấy việc hình thành tổ chức này không có lợi cho trường hợp của quốc gia họ., đó` là trường hợp của Hoa Kỳ, Trung Cộng, Ý, Ấn Độ, Pakistan, Indonesia, Iraq, Việt Nam, v.v.

Nhiều người sẽ hỏi rằng nếu Tòa Án Hình Sự Quốc Tế thường trục không xét xử được, tại sao không lập một tòa án hình sự đặc biệt để xét xử tội phạm của các chế độc cộng sản như Tòa Án Quân Sự Quốc Tế, Tòa Án Hình Sự Quốc Tế về Nam Tư cũ và Tòa Án Hình Sự Quốc Tế về Rwanda?

Điều 41, Chương VII của Hiến Chương Liên Hiệp Quốc có quy định:

“Hội đồng Bảo An có thể quyết định những biện pháp nào không liên hệ đến việc xử dụng vũ lực được xử dụng để tạo hiệu quả cho các quyết định của mình, và có thể kêu gọi các thành viên của Liên Hiệp Quốc áp dụng các biện pháp như thế. Các biện pháp này có thể bao gồm việc ngưng một phần hay toàn bộ các quan hệ thương mại, lưu thông bằng đường xe lửa, đường biển, đường hàng không, bưu điện, điện tín, truyền thanh, và các phương tiện truyền thông khác, và cắt đứt các quan hệ ngoại giao.”

Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc đã dựa vào điều luật này để thiết lập các tòa án hình sự đặc biệt. Tuy nhiên, với tội phạm của các chế độ cộng sản, Hội Đồng Bảo An lại gặp một trở ngại khác là quyền phủ quyết (veto) của Nga và Trung Quốc. Nếu một trong hai nước này bác bỏ, Hội Đồng Bảo An Liên không thể hình thành một tòa án hình sự đặc biệt để truy tố tội phạm của các chế độ cộng sản được. Có lẽ vì khó khăn này, cho đến nay các cường quốc Tây Phương vẫn chưa nghĩ đến việc trừng phạt tội ác của các chề độ cộng sản. Có thẻ phải đợi một thời gian nữa, khi có điều kiện thuận tiện, việc lập tòa án truy tố tội ác của chế độ cộng sản mới thực hiện được.

NHỮNG TỘI ÁC CHỐNG NHÂN LOẠI

Điều quan trọng để có thể truy tố và trừng phạt tội ác chống nhân loại là phải mở cuộc điều tra và thiết lập bằng chứng, chứ không thể tố khơi khơi như đa số người Việt chống cộng thường làm. Một hồ sơ đầy đủ các bằng chứng về tội phạm được công bố cũng là một hình thức trừng phạt.

Trong cuốn “Death by Government”, Rudolph J. Rummel, giáo sư khoa học chính trị tại Đại Học Yale và Đại Học Hawaii, đã liệt kê những chế độ sau đây vào 10 chế độ gây chết chốc nhất (most murderous regimes) trong thế kỷ 20, đó là: Liên bang Soviet, Cộng Sản Trung Hoa, Đức Quốc Xã, chế độ Quân Phiệt Nhật, Cam-bốt dưới thời Khmer Đỏ, Thổ Nhỉ Kỳ dưới thời Young Turks, Cộng Sản Việt Nam, Cộng Sản Ba Lan và Pakistan dưới thời Yahya Khan.

Giáo sư R.J. Rummel cũng đã liệt kê số nạn nhân bị sát hại trong thế kỷ 20 như sau:

61.911.000 bị chết trong các trại tù Gulag của Liên Bang Sô Viết.

35.236.000 bị chết dưới chế độ cộng sản Trung Quốc.

20.946.000 bị chết vì chính sách diệt chủng của Đức Quốc Xã.

5.964.000 bị chết dưới thời Quân Phiệt Nhật.

2.035.000 bị chết dưới thời Khmer Đỏ.

1.883.000 bị chết dưới chề độ diệt chủng ở Thổ Nhĩ Kỳ.

1.670.000 bị chết vì cuộc chiến Việt Nam.

1.585.000 bị chết do nạn thanh lọc chủng tộc tại Ba Lan.

1.503.000 bị chết trong thời Young Turks.

1.072.000 bị chết dưới chế độ Tito.

Trường hợp của Liên Sô được coi là trường hợp điển hình nhất của tội ác chống nhân loại của chủ nghĩa cộng sản: Sau cách mạng tháng 10 năm 1917, Vladimir Lenin lật đổ chế độ quân chủ ở Nga và thành lập Liên bang Sô Viết gồm Nga và 14 nước láng giềng. Từ đó dân Nga phải sống dưới một chế độ cùng khốn.

Năm 1924, Lenin qua đời và Joseph Stalin lên thay thế. Stalin áp dụng triệt để chính sách tập thể hoá nông nghiệp, người nào tỏ ý chống đối liền bị giết hoặc đưa vào các trại lao động tập trung, tiếng Nga gọi là Gulag. Từ năm 1929 đến 1953, có khoảng từ 15 đến 20 triệu người Nga bị thiệt mạng, phần lớn là ở trong các trại tập trung.

Các sử gia ước tính rằng đã có khoảng 1/5 nạn nhân của Stalin chết trong các trại tập trung ở Kolyma, một vùng xa xôi hẻo lánh cách thủ đô Moscow khoảng 9000 cây số. Cuộc sống trong các trại này dã man và khủng khiếp không thua gì các trại tập trung của Đức Quốc Xã ở Auschwitz, Ba Lan, trước đó, nên thường được gọi là Auschwitz của Nga.

Trước hết các tù nhân bị nhét vào những xe chở gia súc và đưa đến Vladivostok. Trên chặng đường đó, một số người đã bị chết ngạt vì cảnh chen chúc trên xe. Từ Vladivostok, tù nhân bị đưa lên tàu đến Kolyma. Cuộc hải trình dài từ 8 đến 10 ngày. Nhiều người đã chết trong cuộc hải trình này. Có một chiếc tàu chở mấy ngàn tù nhân bị kẹt trong những tảng băng 9 tháng sau mới tới Kolyma và không một tù nhân nào còn sống sót! Một chiếc tàu khác chở 3000 tù nhân tới cảng Madagan, thủ phủ Kolyma, đúng hạn nhưng không còn có tù nhân nào sống sót cả, vì các tù nhân nổi loạn trên tàu, cai tù dùng vòi nước xịt vào phòng giam, biến phòng giam thành một bể nước dưới 40 độ âm. Toàn bộ tù nhân trên tàu đều biến thành những cây nước đá!

Lúc đó ở Kolyma có hơn 100 trại tập trung. Khi vào trại, đa số tù nhân phải làm công việc đào vàng 14 tiếng đồng hồ mỗi ngày, nhưng chỉ được lãnh khẩu phần là 700 gram bánh mì và một tô xúp bắp cải. Trong trường hợp không đạt được chỉ tiêu, họ bị bớt khẩu phần.

Không phải chỉ ở Kolyma mà ở tất cả các trại tập trung trên khắp lãnh thổ Liên Sô, các tù nhân đều phải sống trong những điều kiện như thế. Hầu hết các tù nhân chỉ có thể sống được trong vòng 2 năm. Các sử gia ước tính có khoảng 90% tù nhân chết trong tù. Năm 1991, sau khi chế độ Liên Sô tan rã, Tổng thống Boris Yeltsin ra lệnh thả 10 tù nhân chính trị cuối cùng trong các trại tập trung!

Về trường hợp Việt Nam, trong cuốn “Death by Government”, sau khi trình bày qua lý lịch của Hồ Chí Minh, Giáo sư R.J. Rummel đã mô tả một cách tổng quát về tội ác của Đảng CSVN trong thời kỳ đầu như như sau: